Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1117 - Chương 1117: Chú Ếch Gà Trống.

Chương 1117: Chú Ếch Gà Trống. Chương 1117: Chú Ếch Gà Trống.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tứ Hải còn chưa rời giường, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh “gõ” cửa.

Lúc hắn mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Huyên Huyên đang ngồi trên ban công nói chuyện phiếm cùng với bà nội.

“Ồ, sao hôm nay em dậy sớm thế? Chị của em đâu?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

“Chị còn đang ngủ ạ.” Huyên Huyên đáp lời.

“Ồ, không ngờ là em còn thức dậy sớm hơn cả chị của em nha.” Hà Tứ Hải lại thuận miệng nói.

Sau đó cảm giác có điểm không đúng.

Vì thế lại hỏi: “Cha mẹ của em đâu?”

“Cũng đang ngủ ạ.”

Cái cô nhóc này, Hà Tứ Hải có một loại dự cảm không lành.

Thế là liền hỏi: “Thế tại sao em lại không ngủ?”

“Em không có đi ngủ nha, cả đêm em đều không có ngủ, em là chú ếch nhỏ, em phải kêu oa oa....”

Hà Tứ Hải: .............

“Đừng nói là em kêu oa oa cả đêm đấy nhé?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ha ha....oa oa oa....” Cô nhóc đang ngồi xổm trên ban công kia lập tức kêu lên vài tiếng.

Bà nội bị cô nhóc làm cho bật cười ha hả.

Xem ra cỗ hưng phấn này, cô nhóc còn phải tiếp tục một ngày nữa.

Hà Tứ Hải không quản cô nhóc nữa, mà là nhìn bà nội rồi hỏi: “Tối hôm qua bà ngủ có ngon không? Đào Tử không có quấy bà chứ?”

“Không có, còn tốt lắm, cháu đang tính nấu bữa sáng sao? Để bà giúp cháu.”

“Không cần đâu, để tự cháu làm là được rồi, bà ngồi thêm chút nữa đi, cháu rót cho bà ly trà.” Hà Tứ Hải vội vàng nói.

“Đúng rồi, tối hôm qua cha mẹ cháu có gọi điện thoại qua đây, nói là bọn nó sắp về nhà rồi, hỏi bà bao giờ thì về đấy.” Bà nội đột nhiên nói.

“Ô, họ đã đi qua Tuyên Thành rồi sao? Sao lại không nói với cháu một tiếng chứ?” Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc nói.

Nói thật ra thì, mặc dù Hà Tứ Hải đã quay về với gia đình của mình, cũng đã nhận lại hai vợ chồng Trương Lục Quân.

Nhưng mà từ trước đến nay bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí để bảo vệ mối quan hệ này, không dễ dàng dám làm phiền Hà Tứ Hải, sợ làm cho hắn cảm thấy phản cảm.

“Có cái gì hay mà nói chứ, hai đứa nó cũng là sợ quấy rầy đến công việc của cháu.” Bà nội đáp.

Hà Tứ Hải kỳ thật cũng đoán được một ít.

“Công việc của cháu có cái gì mà quấy rầy cơ chứ?” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Có điều sao họ không ở thêm vài ngày hả bà?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

“Cha mẹ cháu hai đứa nó đi ra bên ngoài nhiều ngày như vậy, cũng nhớ nhà rồi, đi thăm ông ngoại bà ngoại của cháu xong, liền không muốn làm phiền bọn họ nữa.” Bà nội đáp.

“Là như vậy sao, vậy thì được rồi, có điều bà nội bà cũng vội trở về để làm gì chứ? Ở lại đây thêm vài ngày không được sao ạ?”

“Không được, bà cũng đi nhiều ngày như thế rồi, cũng có chút nhớ nhà rồi, lại nói nữa, bây giờ qua lại tiện lợi như vậy, lúc mà bà muốn qua, thì liền gọi điện thoại cho cháu, cháu đón bà đấy nhé.” Bà nội lại nói.

“Bà nói cũng phải, vậy được rồi.” Hà Tứ Hải nghe thấy thế cũng không khuyên nữa.

Sau đó đang chuẩn bị đi vào phòng bếp, cảm giác không đúng lắm, vừa cúi đầu, quả nhiên liền không nhìn thấy cô nhóc kia đâu nữa.

Đúng lúc này, nghe thấy trong phòng bà nội truyền đến tiếng kêu oa oa.

Tiếp theo liền vang lên thanh âm mơ mơ màng màng của Đào Tử hỏi: “Huyên Huyên, chị làm cái gì thế?”

“Ta không phải là Huyên Huyên, ta là chú ếch lớn, oa oa oa....”

“Ô, chú ếch lớn, chị làm cái gì thế?”

Đào Tử nước chảy bèo trôi vô cùng phối hợp.

Hà Tứ Hải:.........

“Ếch lớn gọi em rời giường đi chơi với chị, oa oa oa....”

“Gọi người ta rời giường chính là chú gà trống nha.” Đào Tử đáp.

Có điều nghe thanh âm nói chuyện của cô nhóc, xem ra là càng ngày càng tỉnh táo.

“Chị là một chú ếch có dáng vẻ của chú gà trống nha, oa oa oác oác....”

Hà Tứ Hải đi vào phòng, liền nhìn thấy Huyên Huyên đang ngồi xổm trên giuồng, giả bộ làm theo dáng của một chú ếch, ngưỡng cổ lên trời kêu oa oa oác oác.

Về phần Đào Tử, đã bị cô nhóc kêu đến mức tỉnh cả ngủ.

“Nếu đã tỉnh rồi, thì liền rời giường đi.” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử.

Đồng thời đem quần áo mà cô nhóc cần mặc buổi sáng đưa qua bên đó.

“Ha ha, chú ếch gà trống là chị đây có lợi hại hay không?” Huyên Huyên còn tràn trề đắc ý nói.

Sau đó liền muốn nhảy xuống khỏi giường đi đôi dép nhỏ của chính mình.

“Em đi đâu đấy?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Em về nhà gọi cha mẹ và chị gái thức dậy nha.” Huyên Huyên đáp.

Hà Tứ Hải lập tức túm cô nhóc lại.

“Em vẫn là ngoan ngoãn đợi ở trong này cho anh, tối qua em đã làm ồn họ cả một đêm rồi, bây giờ còn muốn gọi họ rời giường, đây là chuyện mà con người có thể làm sao hả?”

“Không phải, em là chú ếch gà trống, oa oa oác....oa oa oác.....”

Đào Tử ở bên cạnh bị cô nhóc chọc cho bật cười ha hả.

Nhưng mà Hà Tứ Hải đã có loại xúc động muốn che mặt lại rồi.

Lần sau nếu mà đi Minh thổ nữa, tuyệt đối không để cho cô nhóc ăn quà vặt linh tinh nữa.

“Em ngoan ngoãn ở trong này chơi với Đào Tử đi, anh đi làm bữa sáng, nấu cho mấy đứa món gì ngon ngon.” Hà Tứ Hải nói.

“Được ạ, được ạ.” Huyên Huyên nghe thấy thế quả nhiên ngoan ngoãn đáp ứng, cũng không cần Hà Tứ Hải phải nói lời ác độc nữa.

Lúc này Hà Tứ Hải mới tiếp tục đi vào bếp.

Lúc ăn bữa sáng, cũng không nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đi qua đây, theo lẽ thường mỗi sáng cô đều thức dậy đi qua bên này, có thể thấy tối qua bị Huyên Huyên tra tấn biết bao lợi hại.

Hà Tứ Hải cũng không quản cô nữa, dù sao thì bây giờ cô cũng không cần đi dạy hay lên lớp, ngược lại là Tôn Nhạc Dao nhớ nhung con gái, mơ mơ màng màng gọi điện thoại qua cho Hà Tứ Hải.

Nghe nói Huyên Huyên ở bên cạnh hắn, liền trực tiếp cúp máy.

Chờ đến khi hai cô nhóc kia ăn bữa sáng xong, Hà Tứ Hải liền chuẩn bị dẫn hai đứa đến nhà trẻ cho cô giáo, Uyển Uyển cũng đi đến.

Bà nội vừa hay không có chuyện gì làm, ăn bữa sáng xong liền muốn đi tản bộ, thế là cùng nhau đưa hai cô nhóc kia đi nhà trẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment