Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1116 - Chương 1116: Mộng Cảnh Của Chu Nguyệt Anh. (2)

Chương 1116: Mộng Cảnh Của Chu Nguyệt Anh. (2) Chương 1116: Mộng Cảnh Của Chu Nguyệt Anh. (2)

Mà đúng lúc này, cảnh sắc ở chung quanh đột nhiên có sự thay đổi lớn.

Hai người bọn họ đứng ở giữa một giao lộ thông suốt bốn phía.

Chu Nguyệt Anh căn bản không biết nên đi hướng nào.

Đám người rộn ràng nhốn nháo, người đi đường vội đến vội đi, tiếng còi xe đạp vang lên không ngừng, dường như đang không ngừng thúc giục Chu Nguyệt Anh.

Điều này làm cho cô càng thêm lo lắng.

“A....” Chu Nguyệt Anh bịt lỗ tai kêu to lên.

Cả thế giới giống như TV mất tín hiệu, bắt đầu không ngừng run rẩy.

“Việc này không sao chứ?” Tương Phương Phương vẫn luôn đi theo phía sau có chút lo lắng hỏi.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có trả lời cô.

Lực chú ý của hắn lúc này toàn bộ đều được đặt ở trên người của Chu Nguyệt Anh.

Bởi vì theo tiếng kêu của Chu Nguyệt Anh.

Thân thể của cô bắt đầu bị kéo dài, biến thành một cô gái trẻ tuổi, tiếp đó lại biến thành một người phụ nữ trung niên, rồi sau đó nữa lại biến thành một bà lão tóc hoa râm.

Tiếp đó cảnh sắc chung quanh lại bắt đầu biến hóa.

Đầu tiên là xuất hiện ở một công viên, hai người thanh niên một nam một nữ đang ngồi ở trên băng ghế dài ở trong công viên, ở giữa có để trống một khoảng không gian rất lớn, nhìn qua quần áo của bọn họ thì rất có cảm giác niên đại.

Người thanh niên trẻ tuổi đang không ngừng nói cái gì đó, người con gái thì mỉm cười lắng nghe....

Tiếp theo cảnh tượng lại biến hóa, một đứa bé nằm trong nôi oa oa khóc nấc lên, từ ngoài cửa có một người phụ nữ đi vào....

Một nhà ba người đang ngồi trước bàn ăn ăn cơm, một cô bé khoảng chừng bốn năm tuổi giơ chiếc đũa lên như là nhà chỉ huy đang không ngừng nói cười.....

Những mộng cảnh này có cái rất rõ ràng, nhưng cũng có cái rất hỗn độn, càng không ngừng biến hóa, mơ hồ, cuối cùng biến mất.....

“Đây là ký ức của Nguyệt Anh sao?” Tương Phương Phương ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Những mộng cảnh này tuy rằng rối loạn, cũng rất không đầy đủ.

Nhưng vẫn cung cấp cho Hà Tứ Hải không ít manh mối như cũ.

Tỷ như mặc dù Hà Tứ Hải không thấy được tên của trường học ấy.

Nhưng mà lại thấy rõ huy hiệu trường trên đồng phục của Tiểu Mẫn.

Còn có chồng của Chu Nguyệt Anh hẳn là họ Lô.

Vùng phụ cận nơi bọn họ sinh sống hẳn là có một công viên tên là công viên Tây Đường.

Nơi này chẳng những là nơi mà cô và chồng gặp nhau lần đầu tiên, mà cũng là nơi mà cô thường xuyên dẫn đứa nhỏ đến.

Có những thứ này, muốn tra thân phận của Chu Nguyệt Anh lại một lần nữa hẳn là sẽ không khó khăn.

Có điều tâm nguyện của Chu Nguyệt Anh rốt cục là cái gì?

Cô sẽ không quên luôn đấy chứ?

Đúng lúc này, toàn bộ mộng cảnh hoàn toàn sụp đổ, bởi vì Chu Nguyệt Anh đã từ trong mơ tỉnh dậy, bọn họ bị cưỡng chế bức ra khỏi mộng cảnh của cô.

Chu Nguyệt Anh ngồi dậy từ trên thảm cỏ.

Trong lúc nhất thời cô còn chưa hoàn toàn từ mộng cảnh tỉnh táo lại được.

Cô nhíu mày lại, cẩn thận nhớ lại điều gì, nhưng mà cái gì cũng không thể nhớ lại được, ký ức một mảnh trống rỗng.

“Nguyệt Anh.” Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng của Tương Phương Phương gọi cô.

Vì thế trên mặt lập tức lộ vẻ kinh hỉ quay đầu nhìn sang.

Quả nhiên liền nhìn thấy Tương Phương Phương đang đứng ngay cạnh cô.

“Chị.” Cô lăn lóc bò dậy.

Lại một lần nữa được nghe cô gọi mình là chị, Tương Phương Phương cảm giác được một trận không được tự nhiên.

Dù sao từ trong mơ cũng biết được, tuổi của Chu Nguyệt Anh chỉ sợ còn lớn hơn cô rất nhiều.

Chỉ là nhìn đến cô nhóc đáng yêu trước mắt, cô vẫn không khỏi thở dài một tiếng, một cái xưng hô thôi mà, mọi người đều đã chết rồi, còn để ý mấy cái này làm gì cơ chứ?

“Chu Nguyệt Anh.” Hà Tứ Hải nói.

“Có.” Chu Nguyệt Anh nghe thấy thế lập tức giơ tay lên đáp, thật sự giống như một đứa trẻ bình thường vậy.

“Em có biết tâm nguyện của chính mình là gì hay không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Tâm nguyện?”

Chu Nguyệt Anh đem ngón tay chỉ vào miệng mình, vẻ mặt mờ mịt.

Được rồi, không cần hỏi nữa, xem ra khẳng định là không biết.

“Tiếp dẫn đại nhân, trong lúc nhất thời phỏng chừng cô bé cũng không nhớ ra được, vẫn là để cho tôi tới hỏi đi.” Tương Phương Phương ở bên cạnh nói.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế gật gật đầu cũng không có phản đối.

“Vậy thì hai người cứ ở trong này, tôi đi ra trước, ngoài ra đồ vật ở trong phòng phía bên đấy hai người cứ thoải mái sử dụng, không cần chờ ở nơi này.” Hà Tứ Hải nói.

“Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân.” Tương Phương Phương vội vàng nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía hoa bỉ ngạn.

Hà Tứ Hải vươn tay phất một cái, hai đóa hoa bỉ ngạn bứt rễ bay vào trong tay hắn, sau đó liền vươn tay đưa cho hai người.

“Cảm ơn.” Tương Phương Phương không có khách khí, trực tiếp vươn tay nhận lấy.

“Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân, ngài thật là tốt.” Chu Nguyệt Anh cũng cao hứng tiếp lời.

Sau đó đi theo phía sau “chị” tung tăng chạy nhảy mà rời đi.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười xoay người đi ra khỏi Phượng Hoàng tập.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment