Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1115 - Chương 1115: Mộng Cảnh Của Chu Nguyệt Anh.

Chương 1115: Mộng Cảnh Của Chu Nguyệt Anh. Chương 1115: Mộng Cảnh Của Chu Nguyệt Anh.

Hà Tứ Hải đem Uyển Uyển giao cho cha mẹ của cô nhóc, bản thân cũng quay người một lần nữa đi lên lầu, buổi tối hắn còn cần có việc phải làm.

Đêm nay Đào Tử đi ngủ cùng với bà cố nội.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đi vào phòng muốn nhìn một chút.

Bởi vì tư thế lúc ngủ của Đào Tử thật sự không tốt, sợ buổi tối cô nhóc khiến cho bản thân chịu lạnh không nói, còn khiến cho bà cố nội cũng phải chịu lạnh theo.

Không ngờ được bà cố nội ngủ cực kỳ tỉnh, Hà Tứ Hải mới vừa tiến vào trong phòng, bà liền phát hiện ra được.

“Là Tứ Hải đã quay về rồi đó sao?” Bà mơ mơ màng màng hỏi.

“Là cháu, cháu vào xem Đào Tử, bà ngủ tiếp đi ạ.” Hà Tứ Hải nhỏ giọng nói.

“Đào Tử đang ngủ rất ngon, buổi tối còn kể chuyện cho bà nghe đấy, thời gian không còn sớm nữa, cháu cũng đi ngủ sớm đi thôi.” Bà nội mỉm cười nói.

“Vậy được ạ, vậy cháu không làm phiền bà nữa.”

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn sang bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, nhìn thấy bộ dáng ngủ lăn quay của cô nhóc, thế là an tâm rời khỏi phòng.

Hà Tứ Hải đương nhiên không phải đi ngủ, mà là trực tiếp tiến vào trong Phượng Hoàng tập.

Tương Phương Phương đã sớm đứng ở dưới đền thờ chờ hắn rồi.

“Tiếp dẫn đại nhân, ngài đã tới.”

Hà Tứ Hải gật gật đầu hỏi: “Chu Nguyệt Anh đâu rồi?”

“Ở trong vườn hoa bỉ ngạn, có điều cô ấy đã ngủ rồi.” Tương Phương Phương nói.

Hà Tứ Hải đã đồng bộ thời gian trong Phượng Hoàng tập với thế giới bên ngoài, cho nên lúc này phía trong Phượng Hoàng tập cũng tương tự đang là ban đêm.

Có điều khí hậu nơi này vô cùng ấm áp, ngủ ở ngoài trời cũng không sợ sẽ bị đông lạnh hay sao cả.

“Vậy thì vừa hay.” Hà Tứ Hải nói xong liền đi về hướng vườn hoa bỉ ngạn.

Tương Phương Phương vội vàng đuổi theo.

Chờ tới gần vườn hoa bỉ ngạn, quả nhiên liền nhìn thấy Chu Nguyệt Anh đang nằm trên một mảnh cỏ mềm mại mà say giấc.

Khóe miệng cô còn đang lộ ra vẻ tươi cười, xem ra là đang có một giấc mơ thực đẹp.

Hà Tứ Hải lấy chiếc ô đỏ ra, che ở trên đỉnh đầu của cô.

Sau đó quay đầu nói với Tương Phương Phương: “Cô có muốn đi cùng không?”

“Ô, có thể sao?” Tương Phương Phương kinh hỉ hỏi.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng giơ chiếc dù nhỏ màu đỏ trong hay hướng lên trên trời, trong chốc lát cả bầu trời đã bị che phủ.

Ngay trong nháy mắt Tương Phương Phương ngây người, một lần nữa hồi thần trở lại, bọn họ đã xuất hiện ở trước một trường học rồi.

Trước cửa trường học có rất nhiều phụ huynh đang đứng, xem ra là đều đến đón con tan học.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu liếc mắt nhìn tấm biển bên cạnh một cái, muốn nhìn thử tên của trường học, nhưng lại là một mảnh mơ hồ.

“Đây là nơi nào?” Tương Phương Phương tò mò hỏi.

Hà Tứ Hải chỉ chỉ về phía trước.

Tương Phương Phương nhìn theo hướng mà tay hắn chỉ, liền nhìn thấy Chu Nguyệt Anh đang đứng ở bên ấy, trên mặt treo nụ cười, trong mắt tràn ngập hiền tè nhìn chằm chằm vào cửa trường học trước mặt.

“Nguyệt anh.” Tương Phương Phương vội vàng vẫy vẫy tay.

Nhưng mà đối phương hoàn toàn không phát giác.

“Đây là cảnh trong mơ của Chu Nguyệt Anh, tạm thời cô ấy còn không nhìn thấy được chúng ta.” Hà Tứ Hải nói.

“Ô.” Tương Phương Phương nghe thấy thế có chút giật mình.

Đúng lúc này, trong trường học truyền đến một trận tiếng chuông.

Tiếp theo một đám đứa nhỏ tầm mười ba mười bốn tuổi nối đuôi nhau nườm nượp từ trong trường đi ra.

Nhưng mà rất nhiều người có ngoại hình giống hệt nhau, còn có rất nhiều người trên mặt một mảnh mơ hồ, không nhìn rõ diện mạo, điều này cùng với việc Chu Nguyệt Anh mất trí nhớ có liên quan.

Tỉ như những bậc phụ huynh đi đón con ở chung quanh, chỉ có vài người ít ởi là nhìn thấy diện mạo rõ ràng, còn những người khác đều là một mảnh mơ hồ.

Mà những người này nhất định là có giao tiếp với Chu Nguyệt Anh trước đây, cho nên ký ức mới khá sâu đậm, Hà Tứ Hải âm thầm đem diện mạo của những người này ghi nhớ vào trong lòng.

Có lẽ những người này là manh mối quan trọng để tìm ra thân phận thật sự của Chu Nguyệt Anh.

“Tiểu Mẫn....”

Đúng lúc này, Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên hô lên một tiếng trong đám người.

Hà Tứ Hải và Tương Phương Phương vội vàng nương theo âm thanh nhìn lại, liền thấy một cô bé khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, trên lưng mang cặp sách đang chảy nhảy về phía của Chu Nguyệt Anh.

“Mẹ.” Cô bé tên là Tiểu Mẫn kia kêu lên một tiếng.

“Ơi, hôm nay đi học ở trường thấy thế nào?” Chu Nguyệt Anh mỉm cười hỏi.

Diện mạo của cô chỉ bốn năm tuổi, nhưng lại bày ra dáng vẻ thành thục của một người độ bốn năm mươi tuổi, có điểm quái dị nói không nên lời, nhưng mà những người chung quanh không hề phát giác.

Thậm chí con gái Tiểu Mẫn của cô cũng chưa cảm thấy được có cái gì dị thường.

“Đi, chúng ta về nhà ăn cơm, bữa trưa mẹ đã làm tôm rang mặn ngọt mà con thích ăn nhất đấy.”

“Cha đã về chưa ạ?” Cô bé tên Tiểu Mẫn hỏi.

“Bị bác Tống của con gọi đi rồi, phỏng chừng là lại đi uống rượu, không cần phải quản ông ấy.” Chu Nguyệt Anh nói.

“Ba sẽ không uống say bí tỉ rồi mới quay về chứ?” Tiểu Mẫn có chút lo lắng hỏi.

“Mẹ đã nói qua với bác Tống của con rồi, hẳn là sẽ không đâu.” Chu Nguyệt Anh đáp lời.

“Vậy thì con không quản nữa, con muốn ăn luôn cả phần của cha, không chừa cho cha cái nào cả, ai bảo cha lại tự mình đi ra ngoài ăn ngon uống say mà không dẫn con theo cùng chứ.”

“Bác Tống của con tìm cha nhất định là có việc muốn nói.” Chu Nguyệt Anh đáp.

“Con mặc kệ, cha chính là không dẫn con theo.” Tiểu Mẫn tùy hứng nói.

“Tùy con thôi, dù gì mẹ cũng không nấu phần của cha.”

“Mẹ...” Tiểu Mẫn bật cười ha hả.

Nhưng mà đột nhiên Chu Nguyệt Anh lại đứng bất động.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy ạ?” Tiểu Mẫn hỏi.

“Nhà đâu, nhà đâu, nhà của chúng ta ở đâu rồi, nhà ở đâu vậy chứ?” Chu Nguyệt Anh lộ ra thần sắc kinh hoảng, ở tại chỗ không xa càng ngày càng lo lắng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment