Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1114 - Chương 1114: Trở Về Rồi.

Chương 1114: Trở Về Rồi. Chương 1114: Trở Về Rồi.

“Chào chị Uyển Uyển.”

Từ xa đã nhìn thấy Uyển Uyển ngồi ở chỗ kia, Huyên Huyên liền hô lên thật lớn rồi chạy qua bên đó.

Lúc này toàn thân cô bé tràn trề sức lực, hận không thể để bản thân lăn lộn luôn mấy vòng ngay tại chỗ.

“Huyên Huyên.” Uyển Uyển nghe thấy tiếng liền đứng dậy.

“Cháu chào bà nội của Uyển Uyển ạ.” Huyên Huyên chạy đến, lại hứng chí bừng bừng mà chào hỏi Đường Vệ Hồng.

“Bà chào cháu.” Bà nội Đường Vệ Hồng bật cười ha hả đứng dậy theo.

Ban đầu chính là Huyên Huyên dẫn bà từ Hạ Kinh đến Hợp Châu sau đó mới gặp được Uyển Uyển.

Mà lúc này Ngưu Mông vẫn luôn ngồi xổm ở góc tường, một mực gục đầu nhắm mắt giống như đang ngủ bỗng đứng dậy, phát ra tiếng “uhmmm” trần thấp.

“Chào Ngưu Ngưu nha.” Huyên Huyên hưng phấn mà chào hỏi với nó.

“Uhm~” Ngưu Mông lại kêu lên một tiếng.

“Ha ha, em cũng biết kêu giống Ngưu Ngưu đấy nhé, uhm uhm~” Huyên Huyên ngưỡng cổ bật cười ha ha.

Bộ dáng này của cô nhóc, liền ngay cả Uyển Uyển cũng nhận ra cô nhóc có gì đó không đúng lắm, vì thế liền ngẩng đầu dò hỏi Hà Tứ Hải.

“Không sao cả, chính là ăn nhiều quá mà thôi.” Hà Tứ Hải giải thích nói.

Bà nội của Uyển Uyển thực rõ ràng biết loại tình huống này, mỉm cười xoa xoa đầu Uyển Uyển rồi nói: “Cô nhóc không có việc gì cả đâu, những lời mà bà nội nói với cháu cháu đã nhớ cả chưa?”

“Hia hia hia... cháu đều nhớ cả rồi ạ, đầu óc của cháu cực kỳ thông minh đấy nhé.” Uyển Uyển đắc ý nói.

“Ha ha~, em mới là người thông minh nhất.” Huyên Huyên ở bên cạnh chen vào nói.

Nhưng mà Uyển Uyển lại cảm thấy trước hết không cần để tâm đến cô nhóc ăn nhiều quá đỗi này.

“Ừ, vậy lúc quay về, cháu đem những lời mà bà nội đã nói với cháu nói lại cho cha mẹ nghe nhé.” Đường Vệ Hồng cười ha hả nói.

“Dạ được ạ.” Uyển Uyển mỉm cười đáp.

“Dạ được ạ, được ạ, ạ ạ ạ, ạ ạ ạ..... ha ha ha....”

Huyên Huyên ở bên cạnh lại bắt đầu tự đùa tự vui.

Vẫn là không để ý tới cô nhóc.

Chính là Huyên Huyên tuyệt không để ý, thậm chí còn vui vẻ mà lắc lư cái mông nhỏ.

“Uyển Uyển, chúng ta quay về thôi, lần sau lại tới thăm nhé.” Hà Tứ Hải đứng trước mặt Ngưu Ngưu hô lên.

“Ỏ, em đến ngay đây, bà nội, tạm biệt bà ạ.” Uyển Uyển nghe thấy thế đáp lại một tiếng.

“Tạm biệt cháu.”

Đường Vệ Hồng xoay người, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, lại hôn lên hai má của cô.

Bà không có đơn thuần như Uyển Uyển, nói là lần sau lại tới thăm, lần sau không gặp ai mà biết được cơ chứ?

Có câu là vừa vào luân hồi, quân đã phi quân.

Nhưng mà mặc cho bây giờ Đường Vệ Hồng thương cảm như thế nào, Uyển Uyển lúc này vẫn là vô cùng hưng phấn.

Cô nhóc kéo lấy Huyên Huyên đang hưng phấn quá độ ở bên cạnh, kéo cô nhóc đi đến bên xe của Ngưu Ngưu.

Lúc đi được nửa đường, cô nhóc lại quay đầu vẫy vẫy cánh tay nhỏ: “Tạm biệt bà nội, nhất định phải đợi cháu lần sau ghé thăm đấy ạ.”

“Được.” Đường Vệ Hồng mỉm cười vẫy tay với cô nhóc.

Lúc này lại có một người bước ra từ sau cánh cửa, vừa hay lại là ông nội của Uyển Uyển.

Uyển Uyển sửng sốt một chút, nghĩ một chút, lại vẫy tay với ông.

Ông nội của Uyển Uyển quả thực cũng có hơi sửng sốt, tiếp đó liền mỉm cười vẫy tay với cô nhóc.

Uyển Uyển từ lúc quay về đến bây giờ vẫn luôn một mực không gọi hắn là ông nội, nhưng mà điều này có quan hệ gì đâu.

Ánh mắt của bọn họ cứ đặt trên người Uyển Uyển, nghe tiếng chuông xe đi xa dần, bọn họ mới quay lại trong phòng.

“Ta là một chú ếch con, ta là một chú ếch con, đồng ruộng ao hồ là nhà của ta, ta đi đường chân nhảy nhót, hát vang một khúc ca oa oa oa....oa oa....”

Huyên Huyên ngồi bên trong xe hưng phấn mà cất tiếng hát.

Uyển Uyển:

Cô nhóc cảm thấy em Huyên Huyên không phải là ăn nhiều, mà nhất định là điên rồi.

Vì thế cô nhóc lại lo lắng nhìn về phía Hà Tứ Hải.

“Không có việc gì đâu, kệ em ấy đi, đợi một lúc là khỏi thôi.”

Hà Tứ Hải đã hỏi qua ông ba của Uyển Uyển.

Ông ba nói không có việc gì cả, bởi vì năng lực tự chủ của người lớn mạnh, mặc dù hưng phấn, nhưng có thể kiềm chế.

Còn năng lực tự chủ của con nít yếu hơn, thế cho nên khó tránh khỏi việc hưng phấn quá độ...., từ từ để nó có thời gian hấp thụ hết là được rồi.

Bất quá đến lúc lên thuyền, Huyên Huyên lại bắt đầu trở nên yên tĩnh, mặc dù cô bé vẫn hưng phấn như trước.

Có điều rất nhanh Hà Tứ Hải đứng ở ngoài khoang thuyền đã nghe thấy tiếng hai cô nhóc nói chuyện ở trong khoang.

“Huyên Huyên, lông mi của em đang nhích tới nhích lui kìa.”

“Mới không có nha.”

“Oa, hai cái lỗ tai của em cũng có thể động đậy, thật là lợi hại quá đi.”

“Không được nói chuyện, nguy hiểm lắm đấy.” Huyên Huyên nôn nóng nói.

“Ồ, vậy chị không nói nữa, thế chị có thể hít thở hay không?”

“Không thể.”

“Không hít thở thì sẽ chết mất đấy nha.”

“Chị đã chết rồi mà.”

Sau đó dường như Hà Tứ Hải nghe thấy mấy tiếng hít thở sâu của Uyển Uyển.

“Thật là kỳ quái nha, hóa ra mình thật sự không cần hít thở nè, hia hia hia....”

“Chị đừng có cười nữa mà, nhanh ngồi xuống đi, thuyền đã lắc lư rồi đấy.” m thanh kinh hoảng của Huyên Huyên vang lên.

“Ồ, vậy được thôi, hia hia hia....”

Sau đó liền vang lên vài tiếng cười dồn dập của Uyển Uyển.

“Chị làm gì đấy.”

“Chị đem mấy cái cần cười thì cười trước.”

“Ha...”

Tiếp đó liền vang lên tiếng cười ngắn ngủi của Huyên Huyên, nhưng đã vội vàng kìm lại được.

Kế tiếp chính là một trận trầm mặc, cả mặt sông chỉ có tiếng chèo thuyền gạt nước của Hà Tứ Hải.

Cứ như vậy một lát sau, đột nhiên lại vang lên âm thanh nói chuyện của Huyên Huyên.

“Chị ơi, em muốn hát ghê.”

“Em không sợ nguy hiểm nữa sao?”

“Em hát bài chú ếch nhỏ ấy, ếch nhỏ không sợ nước đâu.”

“Ỏ, vậy thì em hát đi.”

“Ta là một chú ếch con, ta là một chú ếch con...”

..........

Hà Tứ Hải cũng bị hai cô nhóc kia làm cho buồn cười muốn chết.

Bất quá tiếng hát quanh quẩn tại dòng sông vong xuyên không bao giờ thay đổi, nhìn chăm chú vào vô số ký ức bị hắn đảo mái chèo qua tan biến, theo nước chảy đi, tâm tình của hắn lại có vẻ phá lê trở nên phức tạp.

Bài hát chú ếch nhỏ của Huyên Huyên vẫn được hát mãi cho đến khi thuyền cập bờ, bởi vì khoang thuyền chớp sáng lên mới dừng lại được.

Hà Tứ Hải bế lần lượt từng cô nhóc từ khoang thuyền xuống đến bờ.

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi nào.” Hà Tứ Hải mỗi tay dắt một nhóc, đi về phía đường hoàng tuyền ngập tràn sương khói.

Uyển Uyển quay đầu nhìn thoáng qua chiếc thuyền đang lẳng lặng neo vào bờ hỏi: “Ông chủ, chúng ta vẫn sẽ quay lại đúng hay không ạ?”

Hà Tứ Hải tự nhiên hiểu được cô nhóc có ý gì, mỉm cười gật gật đầu: “Đương nhiên.”

“Hia hia hia....”

Lúc này Uyển Uyển mới khoái trá mà cất bước đi về phía trước.

“Ông chủ, ngày mai em phải đi nhà trẻ nha.”

“Anh biết mà.”

“Vậy em không có ngủ, ngày mai đi học ngủ gà ngủ gật thì phải làm sao bây giờ? Cô giáo có đánh mông em hay không thế? Có để cho em đứng ngoài hành lang hay không nhỉ....”

Cô nhóc này, cô nhóc không hát nữa, lại mở ra hình thức nói chuyện huyên thuyên.

Hà Tứ Hải bị cô nhóc làm cho phiền không chịu được.

Cũng may rất nhanh bọn họ đã từ minh thổ trở về nhân gian, sau đó trực tiếp để cho Uyển Uyển dẫn bọn họ quay về.

Tiếp theo liền tiễn cô nhóc về nhà.

Nhìn thấy cô nhóc Huyên Huyên nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm quay về, Hà Tứ Hải nghĩ thầm có phải là có chút hư hay không nhỉ?

“Ông chủ, em cũng trở về nha.” Uyển Uyển nói.

“Ừm, được, em về nhà đi.” Hà Tứ Hải thuận miệng đáp một tiếng.

Nhưng mà Uyển Uyển cũng không có động đậy, mà là nhìn chằm chằm vào hắn.

“Làm sao thế?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Hia hia hia....”

Hà Tứ Hải bị cô nhóc cười cho mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó nhìn thấy đèn hành lang sáng lên theo tiếng cười của cô nhóc mới giật mình nhận ra.

Hóa ra cô nhóc kia muốn hắn đưa về.

“Đi thôi nào.” Hà Tứ Hải cười nói.

Uyển Uyển vui vẻ nhét tay vào trong tay của Hà Tứ Hải, sau đó theo hắn cùng nhau đi xuống lầu.

“Cha mẹ của em hẳn là đã ngủ rồi? Không thì em trực tiếp đi vào đi, không cần làm phiền đến bọn họ.” Nhìn vào cửa lớn đóng chặt, Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển.

Nhưng đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyền chỉnh tề đứng ở cửa.

“Về rồi đấy à.”

“Hia hia hia....con về rồi ạ.”

Trên mặt Uyển Uyển tràn ngập nét cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment