Hà Tứ Hải giỏi việc nhìn sắc mặt của người khác nghe thấy thế liền mỉm cười hỏi: “Ở tầng trên có phải là đắt hơn một chút hay không, nếu như đồ ăn tầng trên và tầng dưới đều giống nhau, thế thì dùng bữa ở tầng dưới cũng được rồi, ăn ở đâu mà chẳng phải là ăn?”
Ông ba của Uyển Uyển nghe thấy thế có hơi ngượng ngùng: “Đúng là có hơi đắt hơn một chút thật, có điều không sao cả....”
“Hẳn là lâu nay khách quan không tới Bành lâu đúng không, bây giờ không dễ làm ăn, giá cả của tầng trên và tầng dưới đều được sửa lại giống nhau rồi ạ.” Tiểu nhị của tiệm đứng bên cạnh nói.
Ông ba của Uyển Uyển nghe thấy thế trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó nói: “Vậy thì lên lầu dùng cơm đi.”
Mọi người đi theo tiểu nhị của tiệm, đi dọc theo cầu thang dốc đứng bằng gỗ lên tầng hai, sau đó liền cảm thấy trước mắt một mảnh rộng rãi.
Hóa ra bốn phía ở trên lầu đều được mở ra, mặc dù tầng hai không cao lắm, nhưng mà tầm nhìn rất tốt.
Liếc mắt một cái toàn bộ đường cái đều được thu gọn vào trong đáy mắt.
Ba người tìm một chỗ ngồi xuống, ông ba của Uyển Uyển gọi ra mấy món trứ danh của Bành lâu.
Chờ đến khi tiểu nhị của tiệm đi xuống lầu, lúc này Hà Tứ Hải mới quay sang hỏi ông ba của Uyển Uyển: “Chú nói kinh tế đình trệ, là bởi vì hiện tại số người hóa vàng mã ít đi một chút sao?”
Kỳ thật Hà Tứ Hải cũng đoán được một ít.
“Đâu chỉ là ít đi một chút chứ, hóa vàng mã dường như đã trở thành hình thức bị lưu lạc, căn bản người ta hóa vàng mã cho tổ tiên mà không dụng tâm, cho nên cho dù có đốt nhiều thêm nữa, cũng không có ý nghĩa gì.”
“Bây giờ trên cơ bản chính là thời điểm mới qua đời, có thể thu được một khoản tiền đưa tiễn của vãn bối, bởi vì vừa mới qua đời, mọi người còn chưa có quên đi, nhưng mà thời gian xoay chuyển, những tờ tiền giấy được đốt sau này, cơ bản chỉ là giấy, không có tiền nữa...”
Kỳ thật không chỉ bởi vì thời gian xoay chuyển, tình cảm của người sống với người chết dần trở nên phai nhạt.
Mà còn có quan hệ với ý thức xã hội hiện tại, người hiện đại căn bản không còn tin vào quỷ thần, hóa vàng mã với họ cũng chỉ là một loại hình thức, chẳng có mấy người là vì nhung nhớ người thân, mà muốn đốt tiền vàng cho họ cả.
Cho dù có, chỉ sợ đều là người của thế hệ trước.
Cùng với sự ra đi của thế hệ trước, e rằng loại tình huống này sẽ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bất quá những thứ này đều là chuyện của sau này, chắc chắn sẽ có phương pháp giải quyết mà thôi.
Đại khái bởi vì trong tiệm không có quá nhiều khách hàng, đồ ăn được mang lên vô cùng nhanh chóng.
Huyên Huyên ở bên cạnh đã sắp chờ không nổi nữa rồi.
Món thứ nhất được mang lên là món có vẻ khá giống với đậu hũ.
Cô nhóc trực tiếp dùng thìa múc một thìa lớn cho vào miệng, sau đó liền để lộ ra vẻ mặt tâm tình vui sướng.
“Tiếp dẫn đại nhân, ngài cũng nếm thử một chút đi.” Ông ba của Uyển Uyển nói.
Hà Tứ Hải nghe thấy thế cũng không tiếp tục khách khí nữa, múc một thìa lên.
Sau đó....
Một loại cảm giác ngọt, mềm, trơn nhẵn bùng nổ trong khoang miệng, linh hồn cũng dường như trở nên ngọt ngào mềm yếu đi vài phần.
Loại cảm giác này tới mau, đi cũng mau.
Lúc nhìn thấy Huyên Huyên lại một lần nữa không chờ nổi mà vươn thìa múc một cái nữa, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nhớ đến một bộ tranh châm biếm mỹ thực đã từng xem qua trước đây.
Ẩm thực phát quang, bay bổng tựa thần tiên ngao du khắp vũ trụ bát hoang.
Thậm chí ăn ngon đến mức quần áo đều phát nổ.
Tất cả đều mang tên là xuân, dược, ẩm thực.
Có điều cái kia chính là hình thức tranh châm biếm, cũng không nghĩ đến có một ngày thật sự được ăn loại món ngon như thế.
Bữa cơm này ăn đến vô cùng vui vẻ, đợi đến khi từ trong Bành lâu đi ra, bất kể Hà Tứ Hải hay là Huyên Huyên, đều cảm giác được toàn thân từ trong ra ngoài đều có một cỗ cảm giác phấn chấn.
Đặc biệt là Huyên Huyên, tinh thần cực kỳ sung mãn, thậm chí còn ngâm nga, có điều đều là ngâm nga mấy nhịp linh tinh, không thành bài cũng chẳng thành điệu.
Chỉ là bản thân cô nhóc lại vui vẻ không thôi, hoàn toàn không nhìn vào “người” đến “người” đi, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Mà “người” đi đường qua lại lại giống như không nhìn thấy vậy.
Có lẽ bọn họ cũng đã quen rồi.
Lúc một lần nữa quay về trước cửa lớn của tứ hợp viện nhà Uyển Uyển, Uyển Uyển đã ngồi chờ trước của rồi, bà nội Đường Vệ Hồng cũng ngồi ngay bên người của cô bé.
Một người hơi dựa đầu về phía bên phải, một người lại hơi dựa đầu về phía bên trái.
Trên mặt ngập tràn hạnh phúc.
Hình như hai người đang nói chuyện huyên thuyên.
Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng cười hia hia hia của Uyển Uyển.
------
Dịch: MBMH Translate