Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1112 - Chương 1112: Kinh Tế Đình Trệ.

Chương 1112: Kinh Tế Đình Trệ. Chương 1112: Kinh Tế Đình Trệ.

Sở dĩ Hà Tứ Hải ngây ngẩn cả người.

Là bởi vì một cỗ vị ngọt bùng nổ ở trong khoang miệng hắn, khiến cho linh hồn của hắn cảm nhận được một trận sung sướng.

Không chút khách khí mà nói, đây chính là vị ngọt cực hạn mà hắn được nếm thử từ lúc sinh ra đến bây giờ.

Cũng không phải là Hà Tứ Hải cảm nhận được sự sung sướng về mặt linh hồn, mà là linh hồn của hắn thật sự cảm thấy sung sướng.

Những con người có tay nghề xưa cũ này, mỗi một tác phẩm đều chứa đựng tâm huyết của bọn họ, linh hồn của bọn họ, cho dù chỉ là thứ nhỏ nhoi như hồ lô ngào đường cũng không ngoại lệ.

Huyên Huyên ở bên cạnh thoải mái lắc lư hừ ra tiếng, đôi mắt to ầng ậng nước, cả người giống như sắp bay lên đến nơi rồi vậy.

“Chỉ có những món đồ mà nghệ nhân có bản lãnh chân chính làm ra mới ngon được như vậy, đồ mà người bình thường làm ra, nhạt như nước ốc, căn bản là sẽ không có người mua, thế nên đừng tưởng chỉ là một người bán hồ lô ngào đường nho nhỏ, nhưng mà có thể làm ăn buôn bán ở đây, đều là người có bản lãnh thật sự.” Ông ba của Uyển Uyển ở bên cạnh giải thích nói.

“Không chỉ như thế, những đồ vật này còn có hiệu quả rất lớn về mặt sức mạnh linh hồn, hiệu quả này thậm chí còn có thể vượt qua gạo lục thước, giá cả lại rẻ hơn gạo lục thước rất nhiều lần.”

Hà Tứ Hải có chút giật mình.

Hà Tứ Hải từng nghe bà nội nói qua, ngoại trừ tam hợp trước do lúa tam tuệ sản xuất ra là gieo trồng dễ dàng, lục hợp thước do lúa lục tuệ sản xuất, cửu hợp thước do lúa cửu tuệ sản xuất đều rất khó để gieo trồng, thời gian phải tiêu tốn cũng rất dài, cho nên vô cùng thưa thớt mà lại trân quý.

Có điều chỉ là một người bán hồ lô ngào đường nho nhỏ trên phố mà lại có thể làm ra mùi vị tuyệt vời như thế.

Vậy thì những cửa hàng hai bên đường có thể kiên trì được lâu như vậy hẳn là phải có điểm độc đáo.

Dường như là nhìn ra điểm thắc mắc của Hà Tứ Hải, ông ba của Uyển Uyển mỉm cười đáp: “Hai người muốn ăn món gì thì cứ việc nói với tôi, ngoài ra đi thẳng về phía trước, có một tiệm Bành lâu, mỹ thực ở nhà bọn họ nổi danh khắp cái đất Sở Vương thành này đấy.”

“Dạ tược.”

Huyên Huyên ở bên cạnh trả lời cực nhanh, có điều trong miệng vẫn còn đang ngậm một miếng mứt hồ lô, thế nên mồng miệm nói không rõ chữ.

Hà Tứ Hải vươn tay gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô nhóc một cái, có chút nghi hoặc hỏi: “Bành lâu?”

“Nghe nói là hậu thế của Bành tổ, bất quá ai mà biết được chứ, có điều ông chủ của Bành lâu quả thực cũng mang họ Bành, từng đời từng đời một truyền thừa đến nay.”

Bành tổ, đó là một trong những vị thần tiên trong truyền thuyết, ngược lại Hà Tứ Hải lại cảm thấy có hứng thú.

Ba người tiếp tục một đường đi về phía trước.

Có điều trên một thanh hồ lô ngào đường có năm viên, Hà Tứ Hải chỉ ăn ba viên, hai cái còn lại đều bị cô nhóc Huyên Huyên kia xử hết sạch.

Mặt khác trên đường đi còn mua thêm một ít đồ ăn vặt này nọ.

Thậm chí rất nhiều món Hà Tứ Hải chưa từng nghe nói bao giờ, càng đừng nói đến việc từng nhìn qua.

Đặc biệt là Huyên Huyên, vui vẻ cực kỳ, càng ăn thì càng hưng phấn, dường như cả người đều có cảm giác phiêu phiêu, cả một đường đều nhoẻn miệng cười ngây ngô.

Nếu không phải Hà Tứ Hải nói với cô bé rằng lát nữa còn có tiệc lớn, có càng nhiều đồ ăn ngon hơn nữa, thì không biết cô bé còn ăn thêm bao nhiêu là thứ.

“Đây chính là Bành lâu rồi.” Ông ba của Uyển Uyển dẫn hai người Hà Tứ Hải đi đến trước một tòa nhà điêu khắc.

Cả tòa nhà cũng không to lớn như trong tưởng tượng của Hà Tứ Hải, thậm chí còn có chút cổ kính.

Có điều dựa vào phong cách và hình thức mà xem xét, phong cách cổ xưa mà lại đầy sức lôi cuốn, tràn ngập hơi thở của năm tháng, có thể thấy được bề dày lịch sử có nó.

Cả tòa nhà chia thành hai tầng trên dưới, không phải là rất lớn.

Đi vào bên trong thậm chí cảm giác có chút chật chội.

Hơn nữa lượng khách hàng cũng không đông đúc như trong tưởng tượng của Hà Tứ Hải.

Dường như nhìn ra điểm thắc mắc của Hà Tứ Hải, ông ba của Uyển Uyển cười khổ giải thích nói: “Mặc dù Bành lâu đầy mỹ vị, thế nhưng giá cả không thấp, đặc biệt là mấy chục năm trở lại đây, kinh tế của địa phủ vô cùng đình trệ, tình hình kinh tế cũng không giàu có gì, tự nhiên khách hàng cũng vì thế mà ít đi.”

Hà Tứ Hải:.......

Nghe được câu kinh tế đình trệ từ trong miệng một con quỷ, làm sao cứ thấy nó không được tự nhiên như thế nào ấy nhỉ.

Mấy người đang nói chuyện, thì một người mang dáng vẻ tiểu nhị đi đến tiếp đón bọn họ.

“Khách nhân muốn ngồi ở tầng trên hay là tầng dưới ạ?”

Ông ba của Uyển Uyển nghe thấy thế do dự một chủ, sau đó mới đáp: “Tầng trên đi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment