Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1111 - Chương 1111: Đi Dạo Sở Vương Thành.

Chương 1111: Đi Dạo Sở Vương thành. Chương 1111: Đi Dạo Sở Vương thành.

“Ỏo.” Uyển Uyển có chút mất mát đáp lại một tiếng.

“Vật thì Uyển Uyển còn nhớ cha cháu đã nói những gì hay không nào?”

Uyển Uyển nghe thấy thế lập tức gật gật đầu.

Nhưng lập tức lại do dự nói: “Có hơi không nhớ rõ nữa rồi ạ.”

“Không nhớ rõ cũng không sao cả, cháu nói những điều cháu còn nhớ rõ cho bà nội nghe đi.”

“Cha nói cha rất nhớ bà nội, rất nhớ rất nhớ, nhớ đến bật khóc.....còn xoa xoa cái đầu nhỏ thông minh của cháu, còn nói là có lỗi với bà nội, bà nội, có phải là cha đã làm việc xấu rồi đúng không ạ? Không phải là đứa trẻ ngoan nữa?”

“Không đâu, cha của cháu rất ngoan rất nghe lời, cháu nói tiếp đi, bà nội đang nghe đây.”

“Ồ, cha cháu còn nói, bây giờ cha đang sống rất là vui vẻ, cha sẽ yêu cháu thật nhiều, sẽ chăm sóc cho cháu, không để bà nội phải lo lắng.... hia hia hia....”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì bà nội có thể yên tâm rồi, cháu trở về nói với cha mẹ cháu, bà nội chưa bao giờ trách cứ hai người, cũng chưa bao giờ oán giận hai người, Uyển Uyển mất rồi, bà nội là người chịu trách nhiệm, là lỗi của bà nội....”

Đường Vệ Hồng vươn tay vuốt lại mấy ngọn tóc nghịch ngợm trên trán của Uyển Uyển.

“Bà nội....” Uyển Uyển vừa nãy còn đang vui vẻ, nghe thấy vậy liền dẩu miệng lên, bộ dáng như thể sắp khóc đến nơi.

“Là do Uyển Uyển không ngoan, đi nghe lời của người xấu, oaaaa....”

Uyển Uyển đau lòng khóc nấc lên.

Mà lúc này ở trong phòng, ngoại trừ ông nội của Uyển Uyển còn ngồi lại ở chỗ kia, những người khác đã đi ra ngoài từ sớm rồi.

Tứ hợp viện rất lớn, dường như mỗi một gian phòng đều là một hộ gia đình.

Bất quá đều là họ Lâm cả.

................

“Thật ra Sở Vương Thành đã tồn tại từ trước khi còn chưa có Sở Vương, cụ thể là thành lập ở thời điểm nào thì không ai rõ lắm, thời điểm ấy cũng không gọi là Sở Vương Thành, cụ thể gọi là cái gì, bây giờ đã không còn người nào biết nữa....”

Ông ba của Uyển Uyển rất biết nói chuyện, dọc đường đi đều nói với Hà Tứ Hải về lịch sử của Sở Vương Thành.

Ông nội của Uyển Uyển tổng cộng có năm anh em, ông nội Uyển Uyển đứng hàng lão nhị.

Có điều bởi vì nguyên nhân tình hình xã hội trong quá khứ không ổn định, người con thứ năm từ rất nhỏ đã bị bệnh qua đời.

Anh tư vì ẩu đả với người ta, bị người ta đâm cho một đao ở phía sau lưng, tuổi đời còn trẻ liền quy tiên chín suối.

Anh ba tòng quân từ sớm, sau này tử trận trên chiến trường, cũng không lưu lại một đứa con nào.

Còn về phần anh cả và ông nội của Uyển Uyển đều sống đến già mới trút hơi thở cuối cùng.

Bất quá nhà của anh cả năm ấy bởi vì một số nguyên nhân nào đó, người mất mạng, người thương vong, xem như là hoàn toàn tuyệt hậu.

Cho nên Lâm Kiến Xuân xem như là một chi độc đinh của nhà họ Lâm bọn họ.

Cũng không biết cơ cấu đầu thai của Minh thổ là như thế nào, dù sao khẳng định không phải dựa theo thứ tự chết trước chết sau.

Chẳng hạn như ông cả của Uyển Uyển qua đời sau ông ba, thế nhưng đã đi đầu thai từ lâu rồi.

Mà bây giờ chỉ còn lại ông bà nội của Uyển Uyển cùng với ông ba, ngoài những người đó ra còn có một số con cháu của nhà ông cả nữa.

Cả Sở Vương Thành phồn hoa dị thường, nhìn qua cơ hồ không có điểm gì khác so với những thành phố ở nhân gian.

Có người đến người đi, có tiệm nhỏ tiệm lớn, có rao hàng buôn bán, có xướng khúc có hát ca....

Vô cùng náo nhiệt.

Huyên Huyên cảm thấy hai con mắt của mình không đủ dùng nữa rồi, nhìn chỗ này ngó chỗ kia, có cảm giác mắt không kịp nhìn hết.

Điểm mấu chốt nhất là vậy mà còn có mấy gian hàng bán đồ ăn vặt nữa chứ.

“Mấy thứ này thật sự có thể ăn sao?” Hà Tứ Hải cũng rất tò mò mà hỏi.

“Đương nhiên, mấy thứ này vốn dĩ là dành cho quỷ thần mà.” Ông ba của Uyển Uyển mỉm cười đáp.

“Nhưng mà những thứ này đều được dùng nguyên liệu gì để chế tạo ra vậy?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Lần trước đi đến chỗ của bà nội Đào Tử, biết được Minh Thổ là nơi có thể trồng được giống lúa tam tuệ, lúa lục tuệ và lúa cửu tuệ, sau đó sản xuất ra gạo tam hợp, gạo lục hợp và gạo cửu hợp.

Có điều những thứ này, rất hiển nhiên không thể chỉ từ mỗi nguyên liệu là lúa gạo mà có thể sản xuất ra được.

Ông ba của Uyển Uyển mỉm cười giải thích đáp: “Cay đắng ngọt bùi của nhân gian, làm sao không phải là trăm vị đời người, rất nhiều người có tay nghề kỹ thuật tốt, sở thích đi theo bọn họ cả một đời, tác phẩm của bọn họ sẽ được dốc vào linh hồn, cho nên sau đi đến Minh thổ, bọn họ vẫn như cũ có thể dùng các loại nguyên liệu như là gạo tam hợp, dốc vào linh hồn của bọn họ, biểu đạt cảm xúc của bọn họ, tạo ra các loại món ăn mỹ vị cùng với các loại đồ vật, cho nên có thể nói một cách không hề khoa trương rằng, những món ăn ngon nhất ở trên thế giới đều xuất hiện ở Minh thổ, tác phẩm thủ công tốt nhất cũng tồn tại ở Minh thổ....”

Nói nhiều như vậy, Huyên uyên chỉ nghe lọt đúng một câu.

“Những món ăn ngon nhất trên thế giới đều xuất hiện ở Minh thổ.”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Huyên Huyên, một mặt tràn ngập chờ mong.

Hà Tứ Hải bật cười nói với ông ba của Uyển Uyển: “Vậy chúng tôi chúng mua một ít thử xem, có điều....”

“Không sao đâu, hai người muốn ăn cái gì, để tôi mua cho, có thể mời được thần tiên đại nhân, cũng là vinh hạnh của tôi.” Ông ba của Uyển Uyển cười ha hả đáp.

Đúng lúc này có một người khiên cái que rơm cắm đầy hồ lô đi ngang qua.

Ông ba của Uyển Uyển mua cho hai người mỗi người một cây.

Hà Tứ Hải cũng không khách khí với hắn, trực tiếp nhận lấy.

Tốc độ của Huyên Huyên còn nhanh hơn cả hắn, đã sắp nhét vào đến miệng rồi.

Hà Tứ Hải cắn một ngụm, sau đó ngây ngẩn cả người.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment