Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1110 - Chương 1110: Tạm Biệt Bà Nội. (2)

Chương 1110: Tạm Biệt Bà Nội. (2) Chương 1110: Tạm Biệt Bà Nội. (2)

Sau đó mới chú ý đến đôi mắt to màu lam nhạt của Uyển Uyển.

“Mắt của cháu.”

“Hia hia hia......ông chủ đã giúp cháu trị khỏi rồi ạ.” Uyển Uyển vô cùng kiêu ngạo nói.

“Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn, cảm ơn ngài đại từ đại bi.”

Bà nội của Uyển Uyển trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hà Tứ Hải.

“Không cần phải làm như thế nhanh đứng lên đi, Uyển Uyển, dìu bà của em đứng dậy.” Hà Tứ Hải cũng cuống quít nói.

Trong lời khuyên bảo của Hà Tứ Hải, Đường Vệ Hồng lúc này mới thu thập được tâm tình kích động của bà.

Cho dù Uyển Uyển đã được tìm về, hơn nữa còn trở thành sứ giả của thần linh, bà cũng đã hoàn thành tâm nguyện trở về Minh thổ, nhưng mà đôi mắt của Uyển Uyển vẫn luôn khiến cho bà cảm thấy áy náy không thôi.

“Vệ Hồng, đây là......Uyển Uyển?” Đúng lúc này lại có một ông lão nữa bước ra từ trong đám người.

“Đúng, đây chính là Uyển Uyển.” Đường Vệ Hồng lau nước mắt một phen, vươn tay liền bế cô bé Uyển Uyển lên.

“Gọi ông nội.” Bà nói với cô bé Uyển Uyển đang bế trong lòng.

Uyển Uyển có chút mông lung, ông nội, ông nội cái gì nhỉ?

Lúc cô bé được sinh ra, ông nội đã qua đời rất nhiều năm rồi, cho nên căn bản chưa từng được gặp qua.

“Đây chính là cha của cha cháu.” Nhìn thấy dáng vẻ một mặt mờ mịt của Uyển Uyển, Đường Vệ Hồng bật cười giải thích nói.

“Là ông nội ở trong ảnh ạ.” Uyển Uyển suy nghĩ trong chốc lát rồi đột nhiên chỉ tay vào ông lão đối diện và nói.

Đường Vệ Hồng sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: “Đúng, là ông nội ở trong ảnh.”

Bà nhớ lại rồi, cái mà Uyển Uyển nói hẳn là di ảnh được treo trên tường nhà.

“Anh hai, tiếp dẫn tiếp dẫn đại nhân vào nhà rồi hẵng nói tiếp.” Đúng lúc này, từ phía sau có một người trung niên bước ra nói.

Hắn mặc một thân quân trang kiểu cũ, dáng người cao ngất, vô cùng khí thế, diện mạo có vài phần tương tự với Lâm Kiến Xuân.

“Đây là ông ba của cháu.” Đường Vệ Hồng lại nói với cô bé Uyển Uyển đang được bế trong ngực.

Uyển Uyển gắt gao ôm lấy cổ của bà nội, có chút kỳ quái mà nhìn vào những “người” ở trước mặt, một người cô bé cũng không quen biết, cũng không muốn biết, cô bé chỉ nhớ bà nội mà thôi.

“Tôi sẽ không đi vào đâu, tôi đi dạo chung quanh đây, đợi lát nữa sẽ đến đón Uyển Uyển quay về.” Hà Tứ Hải nói.

“Cái này......thật sự là thất lễ quá, chúng tôi cũng không có cái gì tốt để tiếp đãi tiếp dẫn đại nhân ngài, lão tam, em dẫn tiếp dẫn đại nhân đi dạo chung quanh đi.” Ông nội của Uyển Uyển nghe thấy thế vội vàng nói.

“Aizz, được thôi.”

Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện ban nãy vội vàng lên tiếng, sau đó đi ra từ trong đám người.

Hà Tứ Hải cũng không từ chối, dắt theo Huyên Huyên vẫy vẫy tay với đối phương.

“Ùmmm~”

Ngưu Mông kêu lên một tiếng, sau đó kéo theo xe kéo chạy đến bên góc tường, bộ dáng lẳng lặng chờ đợi.

“Ông chủ.”

Uyển Uyển đang ôm lấy cổ của bà nội vội vàng ngẩng đầu lên gọi một tiếng.

“Có lời gì muốn nói, thì cứ từ từ nói với bà nội nhé, đợi lát nữa anh sẽ quay lại đón em.” Hà Tứ Hải nói.

“Dạ, vậy anh nhất định phải quay lại đấy nhé.” Uyển Uyển đáp lời.

Hà Tứ Hải đi qua bên đấy, trên mặt mang theo nụ cười xoa xoa đầu nhỏ của cô nhóc.

“Yên tâm đi, nhất định sẽ quay lại mà.”

Trên khuôn mặt Uyển Uyển lộ ra một nụ cười thật tươi nhìn Hà Tứ Hải.

Sau đó ngửa thân ra sau tạo ra chút khoảng cách, nói với Đường Vệ Hồng: “Bà nội, cháu nhớ bà rồi ạ.”

Nhìn vào đứa bé trước mặt, bà nội nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cô nhóc, cảm khái bội phần mà nói: “Bà nội cũng nhớ Uyển Uyển nhà chúng ta rồi.”

“Cha cũng nhớ bà rồi ạ, cha nói rất nhớ rất nhớ bà.” Uyển Uyển lại nói.

“Ồ, cháu tìm thấy cha mẹ của cháu rồi sao?” Đường Vệ Hồng kinh hỉ hỏi.

“Còn có một em trai nữa ạ.” Uyển Uyển lại nói.

“Cha mẹ có đối xử tốt với cháu không?” Đường Vệ Hồng có chút lo lắng hỏi.

Dù sao cũng đã trải qua nhiều năm như thế rồi, bọn họ còn có thêm một đứa con trai, cho nên bà thật sự rất lo lắng tình yêu của bọn họ với Uyển Uyển sẽ bị phai nhạt đi.

“Cha mẹ đều rất yêu cháu, cháu cũng rất yêu hai người họ.” Uyển Uyển vui vẻ nói.

Cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Còn có em trai nữa.”

Lúc Đường Vệ Hồng nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng thoải mái nở nụ cười.

“Đi, bà nội đưa cháu về nhà.” Nói xong liền bế Uyển Uyển đi vào trong nhà, mọi người đều vội vàng đuổi theo sau.

“Cha còn có rất nhiều lời muốn nói với bà nội, cháu đều ghi lại hết cả rồi, có phải là cháu giỏi lắm không nè?”

“Đúng, Uyển Uyển nhà chúng ta là giỏi nhất.”

“Hia hia hia....”

“Bà nội, bà ở đây có vui không ạ?”

“Đương nhiên là vui rồi, đây là nhà của bà mà.”

“Có người chơi cùng bà không ạ? Bà có quen được người bạn tốt nào không?”

“Đương nhiên, cháu xem này người ngồi kín cả phòng này, tất cả đều là bạn tốt của bà nội thuở trước đấy, bọn họ đều ở lại đây cùng bà, bà nội đương nhiên là vui vẻ rồi.”

“Hia hia hia.....cháu cũng kết bạn được rồi....kết được với tận mấy người bạn tốt đấy ạ.”

Uyển Uyển giơ bàn tay nhỏ nhắn ra, nhất thời không đếm hết được.

“Đi theo tiếp dẫn đại nhân làm việc có vất vả lắm hay không?” Đường Vệ Hồng lại hỏi.

“Không hề cực khổ nha, vừa chơi vui lại vừa ăn ngon.” Uyển Uyển lắc đầu vui vẻ nói.

“Ăn ngon?” Đường Vệ Hồng nghe thấy thế vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Đi theo ông chủ đến rất nhiều nơi, những nơi đó đều có nhiều đồ ăn ngon lắm đấy ạ.” Uyển Uyển giải thích nói.

Được thôi, hóa ra là cái ý này.

Đường Vệ Hồng không bỏ qua phương diện nào hỏi Uyển Uyển hết những thứ về cuộc sống gần đây, về tình hình chung sống với cha mẹ cô nhóc.

Cuối cùng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có điều nói đến cha mẹ, Uyển Uyển cuối cùng cũng nhớ tới lá thư kia.

“Cháu đều đã ghi lại hết rồi ạ.” Cô nhóc đắc ý nói.

Nhưng mà.....

“Ối, tại sao nó lại biến thành như thế này?”

Uyển Uyển nghi hoặc mà nhìn vào bức thư trong tay.

Cả tờ giấy giống như bị phai màu mục nát đi vậy, biến thành màu xám trắng, chữ ở trên mặt giấy càng không cần phải nói nữa, hoàn toàn biến mất không thấy một chút dấu vết gì.

“Nơi đây là Minh thổ, những đồ vật của nhân gian làm sao có thể mang vào đây được?” Bà nội mỉm cười nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment