Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1109 - Chương 1109: Tạm Biệt Bà Nội.

Chương 1109: Tạm Biệt Bà Nội. Chương 1109: Tạm Biệt Bà Nội.

“Đây là.....”

Hà Tứ Hải bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy một tòa kiến trúc to lớn tọa lạc ngay trước mắt đám người Hà Tứ Hải.

Quy hoạch chỉnh tề, bốn phương thông suốt, đèn đuốc sáng trưng, vô số “người” đi đường xuyên qua trong đó, so với nhân gian cơ hồ không có quá nhiều sự khác biệt.

Mà quần thể kiến trúc này vây lấy tòa cung điện đồ sộ ở phía trung tâm nhất của nó.

Chỉ có duy nhất tòa cung điện đồ sộ ấy một mảnh hắc ám, dường như đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.

Giống như một pho tượng cự thú phủ phục trong bóng đêm.

Đây là tòa kiến trúc đồ sộ nhất từ trước đến nay mà Hà Tứ Hải được nhìn thấy ở Minh thổ.

Rất nhiều kiến trúc ở Minh thổ, thật ra đều được phối hợp chặt chẽ với hiện thực, có một quan hệ phản chiếu nhất định.

Nhà của Uyển Uyển ở Hạ Kinh.

Cho nên tất cả mọi thứ hiện diện trước mắt tự nhiên đều tương ứng với Hạ Kinh ở nhân gian.

“Nơi này tên gọi là gì?” Hà Tứ Hải hỏi.

Mặc dù tương ứng với Hạ Kinh, nhưng mà tên gọi không nhất định sẽ là Hạ Kinh.

Quả nhiên, liền nghe thấy Ngưu Mông mở miệng nói: “Nơi này là Sở Vương Thành.”

“Hả, Sở Vương Thành là chỉ Sở Giang Vương đúng không?” Hà Tứ Hải nghe thấy thế có chút kinh ngạc.

Ngưu Mông gật gật đầu.

“Vậy thì còn có cả Tần Vương Thành của Tần Quảng Vương, Tống Vương Thành của Tống Đế Vương vân vân?”

“Tiếp dẫn đại nhân nói quả thật không sai.” Ngưu Mông đáp.

“Nếu nói như vậy, vậy thì Diêm Vương gì đó có còn tồn tại không?” Hà Tứ Hải thử hỏi.

“Điều này Tiểu Mông lại không rõ lắm, Sở Hoàng Cung đã bị đóng cửa nhiều năm lắm rồi.” Ngưu Mông đáp lời.

“Nếu như Diêm Vương gì đó đều không còn nữa, ngươi làm sao biết được người nào có tội? Người nào vô tội? Người nào nên nhập vào luân hồi chứ?” Hà Tứ Hải cố ý hỏi.

“Tự nhiên do trời phán quyết, do trời thông báo.” Ngưu Mông ngẩng đầu nhìn lên hướng bầu trời đêm màu lam thăm thẳm, nói rất kiêu ngạo.

Hóa ra mỗi ngày người nào cần tiến vào luân hồi, đều sẽ tự nhiên xuất hiện trong đầu của bọn họ, sau đó bọn họ căn cứ vào những thông tin ở trong đầu mà đón được người, đưa đến bên đài luân hồi là được rồi.

Còn về phần đầu thai làm người hay đầu thai làm súc sinh, tự do tội nghiệt trên người quyết định.

Người tốt thì cơ thể sẽ nhẹ nhàng, còn người xấu thì cơ thể sẽ trở nên nặng nề.

Người nhẹ đều sẽ được thổi đến cửa luân hồi của con người ở phía trên.

Người nặng đều sẽ rơi vào cửu luân hồi súc sinh ở phía dưới.

Giống như những gì mà Hà Tứ Hải đã dự đoán lúc trước.

Minh thổ từ được thần cai trị chuyển sang hình thức tự trị, tất thảy giống như một cỗ máy móc tinh vi vậy, tự động vận hành, căn bản không cần đến thần tiên nhúng tay vào.

Mà phù hợp với quy tắc này của Minh thổ, là những “người” đi đường tới lui trước mặt, đều do những con đường tồn tại ở khắp mọi nơi cai quản khống chế.

Nếu như ngươi không sợ mang trên thân nghiệp chướng nặng nề, thì cứ việc tác oai tác quái ở Minh thổ.

Nhẹ một chút thì trực tiếp bị kéo vào con đường luân hồi làm kiếp súc sinh, chịu đựng nỗi đau khổ của vòng luân hồi chuyển thế ấy.

Nặng một chút thì trực tiếp bị âm phong tồn tại khắp mọi ngõ ngách của Minh Thổ quét đi, người mang trên thân tội nghiệt, chỉ cần bị âm phong quét qua, liền giống như bị một nhát dao bị nung nóng cứa qua thân vậy, mấu chốt là đã chết rồi, không thể chết thêm một lần nữa, cho nên ngày ngày đều phải chịu đựng nỗi đau khổ của việc bị những nhát dao bị nung nóng ấy cứa lên da thịt.

Đây cũng là lý do tại sao mà mặc dù toàn bộ Minh thổ không có người quản lý, nhưng mà từ trước đến nay vẫn luôn ngay ngắn trật tự.

Đương nhiên trừ những thứ ấy ra, vẫn còn một số tồn tại giống như của Ngưu Mông, bảo đảm cho toàn bộ Minh thổ vận hành một cách bình thường, là thần linh tầng chót nhất.

Chúng nó không có bất cứ quyền lợi gì, chỉ làm việc mà thôi.

Bất quá mọi người ở Minh thổ đối với bọn nó đều vô cùng kính sợ.

Nhìn thấy Ngưu Mông kéo xe đều sẽ né tránh.

Sau đó bọn gọ liền đi đến trước một căn tứ hợp viện rất lớn, rất khí phái.

Nhìn thấy cánh cửa lớn đón kín lại đồ sộ ở trước mắt, Uyển Uyển cũng có chút mông lung.

Cái này cùng với cái mà cô bé tưởng tượng có hơi không giống nhau nha.

“Ùmmmm~”

Đúng lúc này Ngưu Mông kêu một tiếng.

Sau đó liền nghe thấy trong nhà truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

Tiếp đó cửa lớn được mở ra, từ bên trong có một nhóm đông người đi ra.

Uyển Uyển đứng trước cửa sợ tới mức trực tiếp trốn ra phía sau lưng của Hà Tứ Hải.

“Mấy người kỳ quái đó là ai thế ạ?”

Trong lòng Uyển Uyển suy nghĩ, người trốn ở sau lưng của Hà Tứ Hải lặng lẽ nhìn trộm.

“Tiếp ứng đại nhân.”

Đúng lúc này, một bà lão đứng trong đám người nhìn thấy Hà Tứ Hải đầu tiên, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, đồng thời cũng có kinh ngạc.

“Bà nội.” Uyển Uyển lập tức xông ra từ phía sau thân của Hà Tứ Hải, chạy vọt lên trước.

Bà lão ấy vừa hay chính là bà nội của Uyển Uyển Đường Vệ Hồng.

“Uyển Uyển.”

Đường Vệ Hồng cũng một mặt kinh hỉ đem cô nhóc Uyển Uyển chạy về phía bà ôm vào trong lồng ngực.

“Đứa bé ngoan của bà.....”

Bà ôm lấy Uyển Uyển vừa hôn vừa thơm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment