Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1108 - Chương 1108: Heo Đặc Lập Độc Hành.

Chương 1108: Heo Đặc Lập Độc Hành. Chương 1108: Heo Đặc Lập Độc Hành.

Trong âm thanh ồn ào, ba người cuối cùng cũng đi đến bên sông Vong Xuyên.

Nước sông Vong Xuyên lẳng lặng chảy xuôi trăm ngàn năm qua không có thay đổi chút nào.

Chảy xuôi giội rửa đời người vô số người.

Hoa Bỉ Ngạn hai bên bờ sông chập chùng theo gió nhẹ, giống như ngọn lửa thiêu đốt, nhảy lên, hoan hô, múa may...

Gió nhẹ mang theo mùi hương của hoa Bỉ Ngạn xẹt qua chóp mũi, vô số ký ức đã lãng quên lại hiện lên trong đầu, giống như tất cả chỉ mới xảy ra ở trước mắt.

"Được rồi, đừng sững sờ nữa." Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhóc.

Bởi vì mùi hoa Bỉ Ngạn, trên mặt Uyển Uyển lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Mà Huyên Huyên lại như là chó con, đưa đầu lưỡi, liếm tới liếm lui trên không trung, hẳn là nhớ tới món gì đó ngon.

Giọng nói của Hà Tứ Hải đánh vỡ "Mộng đẹp" của các nàng, hai đứa nhóc vội vàng đuổi theo Hà Tứ Hải, tiến lên thuyền cùng với hắn.

Hà Tứ Hải cầm lấy mái chèo, nhẹ nhàng chèo ra bờ, thuyền ô bồng nhẹ nhàng trôi về giữa sông.

Va nát vô số ký ức, đảo loạn vô số nhân sinh, vừa hỗn tạp vừa dây dưa, cuối cùng đều xuôi theo nước sông mà bình tĩnh lại.

"Chị không nên nhích tới nhích lui nha." Lúc này, giọng nói nôn nóng của Huyên Huyên cắt ngang mặt sông Vong Xuyên vắng vẻ.

"Hi hi... chị không có động nha."

"Em thấy lỗ mũi của chị giật giật." Huyên Huyên tức giận nói.

Uyển Uyển nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.

"Mũi không động thì sẽ chết nha."

"Chị đã chết rồi, chị nhìn, chị nhìn, tay chị lại động kìa." Giọng nói của Huyên Huyên lại vang lên.

"Vì sao lại không cho động." Uyển Uyển kỳ quái hỏi.

"Sẽ rơi vào trong sông rồi chết đi."

Uyển Uyển đại khái là sửng sốt rồi, một lát sau, tiếng nói chuyện nho nhỏ của nàng mới vang lên.

"Em đã chết rồi nha."

"Không nên học theo lời em nói, thật là nguy hiểm nha." Huyên Huyên buồn bực nói.

"Hi hi... Không cần sợ hãi, ông chủ sẽ bảo vệ chúng ta." Uyển Uyển nói.

Sau đó yên lặng một hồi, qua một hồi lâu, liền nghe Huyên Huyên la lớn: "Ông chủ, nếu như em rơi vào trong nước, anh có cứu em hay không?"

"Vậy thì phải nhìn xem em có ngoan hay không rồi."

"Em rất là ngoan nha." Huyên Huyên lập tức ngoan ngoãn nói.

"Vậy thì cứu em."

"Hi hi... chị cũng sẽ cứu em." Uyển Uyển ở bên cạnh cũng nói.

"Ồ, chị biết bơi sao?"

"Hừm, chị đương nhiên là biết rồi."

"Học lúc nào thế?" Huyên Huyên kỳ quái hỏi.

Lần trước, các nàng đi công viên nước, Uyển Uyển rõ ràng vẫn còn không biết mà.

"Tắm trong bồn tắm."

Huyên Huyên: [○? Д? ○]

"Được rồi, chúng ta đến rồi, đều đi xuống đi." Hà Tứ Hải dừng thuyền lại, gọi vọng vào bên trong khoang thuyền.

"Ông chủ..."

"Làm gì?"

"Anh có thể ôm em một cái hay không?"

Hà Tứ Hải: ...

Hắn còn có thể như thế nào, chỉ có thể đi vào khoang thuyền, ôm các nàng đi ra ngoài.

"Rốt cuộc em là ông chủ hay là anh là ông chủ đây?" Hà Tứ Hải hỏi Huyên Huyên ở bên cánh tay trái.

Đương nhiên Uyển Uyển bên phải chỉ là tiện thể, nàng cũng không sợ nước.

"Đúng rồi, Uyển Uyển, em có thể mang bọn anh trực tiếp tới không?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Uyển Uyển nghe vậy lập tức gật gật đầu, mặt đầy kiêu ngạo.

"Vậy sao chị không nói sớm."

"Em cũng không có hỏi chị nha."

Uyển Uyển nhỏ giọng, nói với vẻ oan ức.

Thì ra Uyển Uyển ở Minh Thổ, tuy rằng không thể trực tiếp trở lại nhân gian, thế nhưng vẫn có thể tùy ý qua lại ở trong phạm vi của Minh Thổ.

Huyên Huyên tức đến mức đưa tay nắm lấy gương mặt nhỏ của nàng, Uyển Uyển rung đùi đắc ý muốn tránh né.

Hai đứa nhóc liền bắt đầu náo loạn ở bên trên cánh tay của Hà Tứ Hải

Hà Tứ Hải nhảy xuống thuyền, bất đắc dĩ mà để hai người xuống.

Cứ như vậy, hai đứa nhóc còn đang không ngừng nháo đến nháo đi.

"Ò ~ "

Mãi đến tận khi một tiếng trâu trầm thấp chất phác vang lên, hai người mới kinh ngạc phát hiện.

Sau đó vội vàng nghiêm túc lại, vô cùng ngoan ngoãn.

"Tiếp dẫn đại nhân..."

Ngưu Mông kéo chiếc xe bò vĩnh viễn không thay đổi kia đi lên phía trước.

"Xin chào, lại quấy rối rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Ngài khách sáo rồi, đây là chức trách của tôi." Ngưu Mông nói.

Sau đó lại lên tiếng chào hỏi đối với hai đứa nhóc đang tỏ vẻ nghiêm túc ở bên cạnh.

Huyên Huyên vội vàng giơ tay nhỏ lên.

Mà Uyển Uyển thì vui vẻ hỏi thăm một chút.

"Hi hi... Ngài hay lắm, Ngưu Ngưu."

Đại khái là bởi vì lập tức có thể nhìn thấy bà nội, nên toàn bộ buổi tối nhóc con đều có vẻ vô cùng hưng phấn.

Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói tin tức của bà nội Uyển Uyển- Đường Vệ Hồng cho Ngưu Mông.

Ngưu Mông ngay lập tức biết được vị trí của nàng, lập tức kéo ba người Hà Tứ Hải chạy như bay dọc ngang bên trên bờ ruộng.

Bà nội Uyển Uyển vẫn còn chưa tiến vào luân hồi, sau khi bọn họ tiến vào Minh Thổ liền biết được.

Bởi vì Huyên Huyên đã gặp qua bà nội của Uyển Uyển, cho nên vừa mới tiến vào Minh Thổ cũng đã cảm ứng được vị trí của nàng.

Uyển Uyển ngồi ở bên trong xe bò, nhích tới nhích lui, có vẻ có chút nôn nóng, đại khái là kích động bởi vì sắp có thể nhìn thấy bà nội.

Khó trách vừa nãy ở trên thuyền Huyên Huyên ồn ào bảo nàng không nên nhích tới nhích lui, xem ra là nói không oan.

"Hi hi..."

Nhóc con ngồi ở chỗ đó cũng không nhịn được mà bật cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment