Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107: Tin Của Uyển Uyển. (2)

Chương 1107: Tin Của Uyển Uyển. (2) Chương 1107: Tin Của Uyển Uyển. (2)

Hắn tìm kiếm trái phải, muốn tìm Uyển Uyển.

"Các nàng vào Phượng Hoàng Tập chơi đùa rồi." Hà Tứ Hải nói.

Lâm Kiến Xuân lúc này mới có chút bừng tỉnh.

"Chú muốn đi gặp bà nội với Uyển Uyển sao, chuyện này sợ là không được." Hà Tứ Hải nói.

"Không, không, chú sao có thể muốn như vậy được, chỉ là muốn cháu nói lại vài lời với bà nội của Uyển Uyển mà thôi, hỏi một chút xem nàng có thiếu gì hay không. . .Tuy rằng chú đã nói với Uyển Uyển rồi, cũng không biết nàng có còn nhớ hay không." Lâm Kiến Xuân vội vàng lắc tay rồi nói.

"Nhắn lời thì có thể, nhưng mà Minh Thổ là một thế giới rất kỳ lạ, tất cả mọi thứ của nhân gian mang vào đều sẽ mục nát." Hà Tứ Hải nói.

Lâm Kiến Xuân lộ vẻ cảm kích, sau đó lại nói: "Thực ra chú vẫn cảm thấy rất có lỗi với mẹ mình, để lạc mất Uyển Uyển không phải là nàng sai. Lúc mới bắt đầu, chú dì cũng an ủi nàng, Uyển Uyển bị lạc mất không phải do nàng sai. Nhưng mà qua thời gian dài, Uyển Uyển vẫn luôn không có tin tức, chú và mẹ Uyển Uyển cũng gấp rồi, khi đó giống như bị ma nhập, trong lòng vừa tức lại không tìm được chỗ phát tiết, ngay sau đó đã hướng về phía nàng. . ."

Lâm Kiến Xuân ngồi ở trên ghế, khom người ôm mặt, nói không nổi nữa rồi.

"Việc này đã qua rất nhiều năm, chú còn thường xuyên mơ thấy ánh mắt nàng nhìn chú lúc sắp rời đi. . ."

"Khi đó tuổi của nàng cũng đã lớn rồi, chú và mẹ Uyển Uyển vì tìm Uyển Uyển mà hỏi thăm hết trời nam đất bắc, nàng ở nhà một mình cũng không ai chăm sóc. . ."

“Chờ lúc chú trở lại thì nàng đã sắp không qua khỏi ở trong bệnh viện rồi. Nàng đều đã như vậy rồi, còn lôi kéo tay chú nói xin lỗi, nói là nàng không trông coi kỹ Uyển Uyển, bảo chú dù có thế nào cũng phải tìm được Uyển Uyển trở về. . ."

"Thực ra chú không trách có nàng, thật sự không trách nàng. Nếu như không phải là chú nhất định phải dằn vặt, mở cái quán cơm thì nào có những việc này. Lại nói, Uyển Uyển là con gái của bọn chú, trông coi nàng là trách nhiệm của bọn chú. . ."

Lâm Kiến Xuân nghẹn ngào, tràn đầy áy náy và tự trách.

"Hi hi ha ha. . ."

Uyển Uyển bị Huyên Huyên đuổi ra ngoài từ bên trong Phượng Hoàng Tập, vừa vặn thấy cảnh này.

Nàng nghi hoặc mà đi lên trước.

"Ba ba. . ."

"Ba không có chuyện gì." Lâm Kiến Xuân xoa xoa mặt, làm bộ như không có việc gì mà ngẩng đầu lên.

Không có chuyện gì mới là lạ, con mắt đỏ ngầu, làm sao có khả năng không có chuyện gì được.

"Ba cũng nhớ bà nội sao?" Uyển Uyển nghiêng đầu nhỏ, đột nhiên hỏi.

"Đúng, ba cũng nhớ bà nội rồi." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

Uyển Uyển nghe vậy bỗng nhiên đi lên trước, giang cánh tay ôm lấy hắn: "Ôm một cái thì sẽ không buồn nữa, chờ sau khi gặp bà nội, con sẽ nói với nàng là ba cũng rất nhớ rất nhớ nàng. . ."

"Được, cảm ơn con, bảo bối." Lâm Kiến Xuân nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi nói.

"Hi hi. . . Không cần khách sáo, ba là ba ba của con nha." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Xem móng heo của em. . ." Huyên Huyên xông ra từ bên trong Phượng Hoàng Tập.

Sau đó...

Ạch...

"Được rồi, đi chơi đùa cùng với Huyên Huyên đi." Lâm Kiến Xuân mỉm cười thả nàng ra.

"Hi hi. . . Huyên Huyên thật là lợi hại nha, em bắt được chị rồi .."

Uyển Uyển bị Huyên Huyên "Kéo" vào Phượng Hoàng Tập.

"Ai ~ ai..."

"Được rồi, bảo em dẫn đường thôi mà than thở đến hiện tại."

Nhìn Huyên Huyên đi ở phía trước, Hà Tứ Hải một mặt bất đắc dĩ.

"Buổi tối ai, buổi tối ai, buổi tối trẻ nhỏ không đi ngủ thì sẽ không cao được →_→ "

Lúc nàng nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía Uyển Uyển bên cạnh.

Uyển Uyển móc móc trong túi trước ngực, móc ra một viên kẹo.

"Hi hi... Cho em ăn cái này."

Huyên Huyên lập tức đưa tay nhận lấy, nàng đã nhìn chằm chằm vào viên kẹo này từ sớm rồi.

Đây là kẹo mà Lưu Vãn Chiếu mang về từ bên ngoài vào buổi tối.

Bởi vì là buổi tối nên không dám cho các nàng ăn nhiều, chỉ cho mỗi người hai cái.

Huyên Huyên hoàn toàn như là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn hết cả hai cái chỉ trong nháy mắt.

Mà Uyển Uyển thì chỉ ăn một viên, để lại một cái chuẩn bị ngày mai ăn.

Huyên Huyên đã sớm nhìn thấy rồi, cho nên luốn ghi nhớ.

Nói là kẹo thì không đúng lắm, nói chính xác chính là sô cô la, là loại sô cô la ngọt.

"Em là con ong mật nhỏ cần cù."

Khá lắm, có ăn chính là ong mật nhỏ.

Huyên Huyên tiếp nhận kẹo mà Uyển Uyển đưa tới, kẹp đèn lồng ở dưới nách, trực tiếp xé giấy gói kẹo ra rồi nhét vào trong miệng.

Sau đó ——

"A, phi phi phi..."

Cái mũi nhỏ của nàng và lông mày đều xoắn lại cùng nhau, lè lưỡi, mặt đầy thống khổ.

"Ha ha..." Hà Tứ Hải cười to lên.

Hắn đã sớm biết, đây là Minh Thổ, đồ ăn nhân gian làm sao có khả năng còn có thể ăn được nữa đây?

Xem ra xúc xích nướng lần trước cũng không khiến nàng nhớ được bao lâu.

"Ông chủ, hỏng rồi..." Huyên Huyên bĩu môi, bất mãn nói.

"Ai bảo em ăn ngon như vậy." Hà Tứ Hải cười nói.

"Bà nội nói, có thể ăn là phúc, em rất là có phúc đây." Huyên Huyên nói với vẻ không phục.

"Heo cũng ăn rất được, heo cũng rất có phúc, cuối cùng bị người làm thịt." Hà Tứ Hải nói.

"Hi hi..." Uyển Uyển dùng tay nhỏ che miệng, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Huyên Huyên: (°ー°〃)

"Em... em lại không phải heo." Huyên Huyên kinh hoảng nói.

"Anh thấy giống, em là con lợn nhỏ."

"Mới không phải."

"Không phải mới là lạ."

"Hi hi ha ha..."

"Heo có bốn chân."

"Em nằm xuống liền có."

"Nhưng mà... Nhưng mà em đứng mới đi được mà."

"Vậy nói rõ em là một con heo đặc lập độc hành."

"..."

m thanh ồn ào phá vỡ con đường Hoàng Tuyền vắng vẻ, khiến cho bầu không khí vốn âm u đầy tử khí phảng phất như đều tỏa ra sức sống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment