Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1106 - Chương 1106: Tin Của Uyển Uyển.

Chương 1106: Tin Của Uyển Uyển. Chương 1106: Tin Của Uyển Uyển.

"(? ′灬? )(? ? ? ? ? ? ? )○(′? ω? )? (. _.). . ."

Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh nói không ngừng, Uyển Uyển bắt đầu vẽ không ngừng.

Nhìn mấy thứ rối tinh rối mù trên giấy của nàng, Lâm Kiến Xuân thực sự không nhịn được mà hỏi: "Con vẽ các gì vậy, con có nhận ra được không?"

"Đương nhiên là biết rồi." Uyển Uyển kiêu ngạo mà nói.

Đây (? ′灬`? ) là ba ba có râu.

Lâm Kiến Xuân nghe vậy không tự giác mà sờ lên chòm râu của mình.

(? ? ? ? ? ? ? ) đây là ba ba đang rất không vui.

Lâm Kiến Xuân đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

○ cái này là. . . Cái này là con quên rồi.

Ba ba rất nhớ người, ba ba rất yêu người, con cũng thật yêu người. . .

Được rồi câu cuối cùng là nàng tự thêm vào.

(′? ω? )? (. _. `) đây là ba ba sờ đầu nhỏ thông minh của con.

Lâm Kiến Xuân: . . .

"Những thứ này hẳn là không cần nhớ mới đúng chứ?"

"Không cần sao?" Nhóc con gãi gãi gò má mũm mĩm của mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Không cần." Lâm Kiến Xuân nói như chặt đinh chém sắt.

"Vậy cũng tốt."

Uyển Uyển cầm bút, vẽ một vòng tròn, rồi cuốn nó lại.

Sau đó nói: "Ba nói tiếp đi."

Lâm Kiến Xuân: . . .

Ba mới rồi nói nhiều như vậy, con chỉ nhớ hai câu này?

Nhưng mà ai bảo đây là con gái của hắn đây, dáng vẻ nghiêm túc này sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

Thế là hắn đành chịu khó nói lại từng cái với nàng, thỉnh thoảng còn giúp nàng "Viết" mấy câu.

Chỉ chốc lát sau, trên trang giấy lớn đều là lít nha lít nhít.

Nhưng mà ngoại trừ Uyển Uyển, phỏng chừng không có mấy người có thể nhìn hiểu, không khác gì là sách trời.

Uyển Uyển gấp gọn giấy lại, đặt vào trong túi áo ở trước ngực, còn vỗ vỗ, giống như là đang nói cho Lâm Kiến Xuân là cứ yên tâm, mọi chuyện đều ổn thỏa.

Nhưng mà Lâm Kiến Xuân sao có thể yên tâm được, nói với nàng nhiều như vậy, cũng không biết nàng nhớ được bao nhiêu.

Vẫn là chờ buổi tối gặp Hà Tứ Hải rồi nói với hắn một tiếng đi.

Thế nhưng nghĩ đến đây là lời mà mình muốn nói với mẹ, để cho người khác thuật lại hình như cũng không được tốt lắm, trong lúc nhất thời lại rơi vào xoắn xuýt.

Nhưng mà Uyển Uyển đã chạy mất.

"Mẹ, con đi tìm Đào Tử và Huyên Huyên đi chơi nha."

Chu Ngọc Quyên đang đọc sách nghe vậy thì nhìn thời gian một chút.

"Mấy người Huyên Huyên hẳn là vừa mới tan học, cũng không biết đã trở về hay chưa."

"Đã trở về rồi, con có thể cảm nhận được, con có phải là rất tuyệt hay không?" Uyển Uyển nói.

Nàng không chỉ có liên hệ nhất định với Huyên Huyên mà còn có Hà Tứ Hải, chỉ nghĩ tới gần thì sẽ biết.

"Vậy được rồi, con đi đi." Chu Ngọc Quyên thả sách xuống rồi đứng dậy.

Sau đó đi tới cửa, nhìn Uyển Uyển lên lầu.

Nghe thấy tiếng cười và tiếng đập cửa của nàng ở trên lầu, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, em cũng không cần quá mức căng thẳng." Lâm Kiến Xuân không biết đã đi tới phía sau từ lúc nào an ủi.

Chu Ngọc Quyên không nói chuyện, lườm hắn một cái.

Từ sau khi Uyển Uyển trở lại, bọn họ hận không thể để Uyển Uyển ở dưới mắt mình một ngày 24h.

Chỉ lo lắng trong nháy mắt thì người sẽ không còn tăm hơi.

Thế nhưng cũng may bọn họ là phụ huynh có lý trí, biết làm như vậy là không đúng, cũng không thể được.

Thế là mạnh mẽ đè dục vọng của chính mình xuống, từ từ tiếp nhận.

Thế nhưng chuyện nên lo lắng vẫn là lo lắng.

Nhưng mà bọn họ đã không còn tiều tụy vì lo lắng, đứng ngồi không yên giống như trước đây nữa.

Huyên Huyên và Đào Tử quả nhiên đã tan học trở về rồi, đang chơi xếp gỗ ở trong nhà.

Hai người hợp lực xây một tòa nhà gỗ cao.

Các nàng cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, không dám thở lớn, chỉ lo sẽ thổi ngã chồng gỗ.

Nhưng mà...

"Hi hi ha ha. . . Các em đang làm gì thế?" Uyển Uyển chạy tới tò mò hỏi.

"Em. . ." Đào Tử còn chưa nói hết.

Ào ào ào, chồng gỗ đã ngã xuống đất.

Uyển Uyển "pia~" một cái, lập tức che miệng mình lại.

Huyên Huyên lập tức nhìn về phía nàng.

"Hi hi. . . Không phải chị làm ra." Uyển Uyển vội vàng nói.

"Chính là do chị cười." Huyên Huyên đưa tay muốn nắm mặt của nàng, Uyển Uyển cất bước liền chạy.

Nhưng mà trong phòng chỉ lớn như vậy, chạy vài vòng, cuối cùng lại chui vào Phượng Hoàng Tập. Huyên Huyên cũng đuổi theo vào trong giống như một con cua nhỏ, thề rằng phải nắm mặt của nàng.

"Ai ~" chỉ còn dư lại Đào Tử bất đắc dĩ thở dài.

Nàng khom người cong mông sắp xếp lại đống gỗ rơi vãi trên mặt đất lại một cách chỉnh tề .

Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhìn thấy cũng không có giúp đỡ.

Chuyện mà trẻ nhỏ có thể làm được, người lớn tốt nhất là không nên nhúng tay.

Đào Tử sắp xếp tất cả mảnh gỗ vào bên trong hộp nhựa một cách gọn gàng, sau đó xách tới đặt bên cạnh các thùng đồ chơi khác của nàng, lúc này mới chạy vào Phượng Hoàng Tập tìm Huyên Huyên và Uyển Uyển.

Hà Tứ Hải phát hiện, Đào Tử thực ra là một đứa nhỏ vô cùng yêu thích sắp xếp đồ vật.

Tất cả đồ chơi không chỉ được xếp về chỗ cũ sau khi chơi đùa, hơn nữa bản thân nàng còn phân chia từng thùng từng loại đồ chơi một cách cụ thể.

Hà Tứ Hải không quản các nàng nữa, đang chuẩn bị vào nhà bếp làm cơm tối, Lâm Kiến Xuân lại tìm tới cửa.

"Làm phiền rồi." Lâm Kiến Xuân nói.

"Không cần khách sáo, có chuyện gì thì đi vào rồi nói đi." Hà Tứ Hải đón hắn vào.

"Chuyện kia. . . Chú nghe Uyển Uyển nói, tối hôm nay cháu sẽ dẫn nàng đi gặp bà nội." Lâm Kiến Xuân xoa xoa tay, có chút thấp thỏm nói.

" y. . . , đúng vậy. Uyển Uyển nhớ bà nội rồi, ngày hôm nay đã khóc vô cùng thương tâm." Hà Tứ Hải đáp.

"Ồ?"

Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, Uyển Uyển không nói chuyện này với bọn họ nha.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment