Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1105 - Chương 1105: Uyển Uyển Đáng Yêu.

Chương 1105: Uyển Uyển Đáng Yêu. Chương 1105: Uyển Uyển Đáng Yêu.

Sau khi Uyển Uyển nghe mẹ nói thì chạy đi mở tủ đồ chơi của mình ra, lấy một chiếc hộp bánh quy hình tròn ra từ bên trong.

"Trong này đều là cái gì thế?" Chu Ngọc Quyên tò mò đi tới hỏi.

"Hi hi... Đều là bảo bối của con nha." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Sau đó xoa đùi ngồi dưới đất, mở hộp bảo bối của nàng ra.

Bên trong có mấy hòn đá nhỏ đẹp đẽ, một đồng tiền xu, mấy đóa hoa nhỏ khô héo, còn có mấy loại đá trang trí trong bể cả… tất cả đều là một ít đồ chơi nhỏ lung ta lung tung.

Uyển Uyển gạt gạt ở bên trong "Bảo thạch", lấy ra một viên đá quý màu lam và một màu đỏ.

Sau đó đặt ở trong yếm trước ngực mình.

"Con đây là muốn tặng cho ai thế?" Chu Ngọc Quyên có chút buồn cười hỏi.

"Hi hi. . . Tặng cho bà nội." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Chu Ngọc Quyên hoàn toàn không nghĩ tới là đưa cho bà nội của nàng, cho rằng nàng là tặng cho bà nội của Hà Tứ Hải.

"Có đúng không? Bà nội nhất định sẽ rất yêu thích." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì thuận miệng nói.

"Hi hi ha ha. . ." Uyển Uyển ngước cổ, tràn đầy đắc ý, bà nội nhất định sẽ rất yêu thích, bà nội thích nhất chính màu lam và màu đỏ.

Bởi vì ở trong ấn tượng của nàng, bà nội luôn thích mặc quần áo màu xanh lam, mang quần áo màu đỏ cho nàng.

Cho nên bà nội nhất định là rất yêu thích màu lam và màu đỏ nha.

Nhưng mà Uyển Uyển ngày hôm nay lại trở về sớm như vậy, nàng có chút ngoài ý muốn, vốn đang cho rằng nàng phải chơi đến tối mới có thể trở về đây.

Thế là mở miệng hỏi: "Ngày hôm nay chơi vui như thế sao? Làm sao lại trở về sớm như vậy?"

"Hi hi. . . vui nha, mẹ, con đã về nhà nha." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Về nhà? Về nhà gì?" Chu Ngọc Quyên hơi kinh ngạc hỏi.

"Về nhà của chúng ta nha." Uyển Uyển nói.

"Đứa ngốc nhỏ, đây không phải là. . ."

Chu Ngọc Quyên vừa muốn nói đây không phải chính là nhà của chúng ta hay sao, sau đó phản ứng lại.

"Các con đã đi Hạ Kinh sao?" Chu Ngọc Quyên ngạc nhiên hỏi.

"Hừm, ừm." Uyển Uyển gật gật đầu.

Nàng cất hộp bảo bối của mình rồi bò đứng lên từ trên mặt đất.

"Mẹ, trong nhà có thật nhiều tro nha, ai ~" nhóc con nói xong, còn thở dài sâu sắc.

"Có đúng không? Đó là bởi vì chúng ta đã lâu rồi không ở nơi đó, mẹ sẽ bớt thời gian tìm người đi quét dọn một chút." Chu Ngọc Quyên sờ sờ đầu của nàng, tràn đầy trìu mến nói.

"Con có phải là nhớ nhà rồi hay không?" Chu Ngọc Quyên hỏi.

Nàng sao lại không hiểu con gái của mình chứ.

"Hừm, đúng rồi, con còn nhớ bà nội nữa."

Trẻ nhỏ cực kỳ đơn thuần, nghĩ sao nói vậy, huống hồ còn đang ở trước mặt mẹ của mình.

Nghe con gái nói nhớ bà nội rồi, nàng tràn đầy đau lòng, đưa tay ôm lấy nàng vào trong ngực, đang chuẩn bị an ủi, bỗng nhiên lại phát hiện không đúng.

Trước đó hình như nàng có nói về bà nội, còn nói muốn tặng quà cho bà nội?

Nàng chưa kịp đặt câu hỏi.

Đã nghe Uyển Uyển hưng phấn khoe khoang: "Ông chủ tối hôm nay sẽ mang con đi gặp bà nội nha."

Nói xong móc móc ở trong cái túi trước ngực, móc hai viên bảo thạch kia ra.

"Hi hi ha ha. . . Bà nội nhất định sẽ rất yêu thích, bà sẽ khen Uyển Uyển."

Nụ cười trên mặt Uyển Uyển xán lạn giống hệt như ánh mặt trời.

Nói thực sự, bà nội trông nàng từ nhỏ, thời gian ở cùng nhau còn dài hơn cả người mẹ này, cho nên nàng đương nhiên là rất thân với bà nội.

"Bà nội của con sao?" Chu Ngọc Quyên hỏi cẩn thận từng li từng tí một.

Uyển Uyển gãi gãi đầu nhỏ, gật gật đầu, cảm thấy vấn đề này có chút kỳ quái.

Đương nhiên là bà nội của nàng rồi, nếu không còn có thể là bà nội của ai?

"Các. . . Các con sẽ đi đâu để gặp bà nội của con vậy?" Chu Ngọc Quyên thấp thỏm hỏi.

"Đương nhiên là Minh Thổ nha, nhưng mà phải đợi Huyên Huyên tan học mới có thể mang chúng con đi được, Huyên Huyên có phải là rất lợi hại hay không?" Uyển Uyển cao hứng nói.

Giống như đang nói chính nàng lợi hại vậy.

"Vì sao phải là Huyên Huyên?" Chu Ngọc Quyên hỏi theo bản năng.

Chờ lời ra khỏi miệng, nàng mới bừng tỉnh, lời này không nên nói.

Nàng và Lâm Kiến Xuân đã thảo luận qua vấn đề này, chuyện liên quan tới quỷ thần chỉ có thể để Hà Tứ Hải và Uyển Uyển chủ động nói, thế nhưng bọn họ cố gắng không nên bởi vì tò mò mà hỏi nhiều.

Uyển Uyển đương nhiên sẽ không để ý những thứ này, trực tiếp nói: "Bởi vì Huyên Huyên là người xách đèn nha, có nàng xách đèn dẫn đường, chúng con mới có thể đi vào Minh Thổ nha."

"Minh Thổ. . . Ra sao, sẽ có nguy hiểm gì hay không?" Chu Ngọc Quyên có chút lo lắng hỏi.

"Nguy hiểm?" Uyển Uyển gãi gãi đầu.

"Có ông chủ nha." Nàng nói.

"Mẹ biết ông chủ sẽ bảo vệ con, thế nhưng chính con cũng phải cẩn thận." Chu Ngọc Quyên có chút không yên tâm nói.

Đương nhiên điều mà nàng lo lắng nhất chính là nàng sẽ một đi không trở lại, dù sao thì nói đến cùng nàng chính là quỷ, là bởi vì có tâm nguyện chưa xong nên mới lưu lại nhân gian.

"Không sao nha, không cần lo lắng, Minh Thổ chơi thật vui nha, có hoa đẹp, còn có trâu biết nói chuyện, còn có bà nội của Đào Tử..."

"Ồ? Con đã từng đi Minh Thổ?" Chu Ngọc Quyên hơi kinh ngạc hỏi.

"Ừ, đi qua nhiều lần rồi, mẹ không biết sao?" Uyển Uyển gật đầu một cái rồi nói.

Chu Ngọc Quyên: . . .

"Con lại không nói, làm sao mà mẹ biết được?" Nhưng mà trong lòng nàng không khỏi thở phào một hơi.

"Mẹ cũng không có hỏi con, hi hi. . ."

Chu Ngọc Quyên có chút buồn cười mà vỗ nhẹ hai cái ở trên mông nàng, sau đó đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho chồng.

Uyển Uyển đi gặp bà nội, tuy rằng không biết có thể mang đồ qua cho nàng hay không, thế nhưng dù sao cũng phải mang theo chút gì đó cho nàng.

Nàng nghĩ chồng nhất định là sẽ có rất nhiều lời muốn nói với mẹ mình.

Quả nhiên Lâm Kiến Xuân nhận được điện thoại của Chu Ngọc Quyên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền vội vã mà trở lại.

Tiếp theo hắn tìm tới Uyển Uyển đang nằm chơi xe lửa trên mặt đất rồi hỏi: "Con buổi tối sẽ đi gặp bà nội sao?"

"Ô, ô. . ." Nhóc con nói mà cũng không ngẩng đầu lên.

Lâm Kiến Xuân cũng không nói gì, mà là trực tiếp ngồi xuống ở đối diện nàng.

Sau đó nói: "Ba ba chơi đùa cùng với con."

Uyển Uyển lúc này mới ngẩng đầu lên, giật mình nói: "Ba ba nghỉ làm rồi sao?"

Lâm Kiến Xuân: . . .

"Đúng rồi, ba vừa nãy không phải mới nói chuyện với con hay sao?"

"Hi hi. . ." Uyển Uyển xấu hổ nở nụ cười.

"Ba ba vừa nãy đã hỏi con gì có còn nhớ hay không?"

"Cái gì?" Nhóc con ngơ ngác mà hỏi.

Lâm Kiến Xuân bất đắc dĩ lặp lại câu hỏi vừa nãy một lần nữa.

"Há, đúng rồi, ông chủ buổi tối sẽ dẫn con đi gặp bà nội nha. Con nhớ bà nội rồi, bà nội nhất định cũng nhớ Uyển Uyển nha, có đúng hay không?" Uyển Uyển cười đến híp cả mắt.

"Đúng, bà nội đương nhiên cũng nhớ Uyển Uyển nhà chúng ta rồi." Lâm Kiến Xuân đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cảm khái.

"Hi hi ha ha. . ."

"Vậy con có thể giúp ba nói lại mấy câu với bà nội hay không?" Lâm Kiến Xuân nhẹ giọng hỏi.

"Có thể nha."

"Vậy con nói với bà nội giúp ba. . ."

"Chờ một chút." Uyển Uyển đánh gãy lời hắn, trở mình một cái rồi bò lên.

Sau đó tìm một tờ giấy và cọ màu lại đây.

Lúc này, nàng mới nghiêm túc nói: "Được rồi, hiện tại ba nói đi."

Lâm Kiến Xuân: . . .

Hắn tràn đầy nghi hoặc, con biết chữ sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment