Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1104 - Chương 1104: Uyển Uyển Nhớ Bà Nội. (2)

Chương 1104: Uyển Uyển Nhớ Bà Nội. (2) Chương 1104: Uyển Uyển Nhớ Bà Nội. (2)

Thế nhưng có phải là thật như vậy hay không thì không biết được rồi.

"Nào có, chuyện này có liên quan gì đến tôi."

Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng nụ cười trên mặt lại hoàn toàn biểu đạt cái gì gọi là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đinh Mẫn tuy rằng là lần đầu gặp mặt chính thức với Lưu Vãn Chiếu, nhưng trên thực tế hai người đã rất quen, đặc biệt là lần đến trấn Đào Hoa trước đó.

Cộng với La Vũ Dương và Ninh Đào Hoa, bốn người đã từng chơi đùa cùng nhau mấy ngày, có thể nói là tương đối hiểu biết.

Hà Tứ Hải trực tiếp lôi kéo Uyển Uyển rời đi.

Uyển Uyển vô cùng vui vẻ.

Nàng ngồi ở chỗ đó, nghe không hiểu lời nói của các người lớn, vô cùng tẻ nhạt.

"Ông chủ, chúng ta hiện tại đi đâu vậy."

Chờ ra cửa, Uyển Uyển hỏi Hà Tứ Hải.

"Đi đâu đây?"

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngày hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

Thời tiết trở nên ấm áp, cây cối đâm chồi, một màu xanh biếc.

Hắn đúng thật là không biết nên đi nơi nào.

Kế hoạch ngày hôm nay vốn là giúp Tưởng Phương Phương tìm bạn trai của nàng, thế nhưng bởi vì yêu cầu của chính nàng cho nên tạm hoãn tâm nguyện này lại.

Tìm được nhà và người nhà giúp Chu Nguyệt Anh trước đã.

Nhưng mà manh mối người nhà của Chu Nguyệt Anh chỉ có thể dựa vào giấc mơ để tìm.

Mà ngày hôm đó bởi vì giấc mộng của Lương Hồng Binh đã khiến cho tâm tình của hắn gợn sóng rất lớn, cho nên hắn chưa tiến vào trong mộng lần nữa.

"Em có chỗ nào muốn đi hay không?" Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi Uyển Uyển.

Uyển Uyển nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng.

Sau đó nói: "Em muốn về nhà?"

"Về nhà?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút, sáng sớm nàng không phải mới đi ra từ trong nhà hay sao?

Nhanh như vậy đã muốn trở về rồi?

"Em muốn về nhà trước đây." Uyển Uyển nói.

"Nhà trước đây?"

Hà Tứ Hải bỗng nhiên có chút bừng tỉnh, nàng nói chính là nhà ở Hạ Kinh đi.

"Được nha, vậy em còn nhớ đường không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Uyển Uyển hưng phấn gật gật đầu.

"Hi hi. . . Kia là nhà của em nha."

Nàng gật gật đầu, cảm thấy kiêu ngạo không gì sánh được.

Ý là đang nói, đó là của nhà của em nha, em làm sao có khả năng sẽ quên được.

"Được, vậy ngày hôm nay chúng ta sẽ đến nhà em đi dạo có được hay không?" Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Uyển Uyển lập tức vui vẻ nắm lấy tay của hắn.

Sau đó hai người liền biến mất ở bên lề đường.

Mà người đi đường lui tới dường như cũng không có nhận ra được tình cảnh này.

Hà Tứ Hải và Uyển Uyển xuất hiện ở một đầu ngõ.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về biển hiệu bên cạnh.

Phía trên viết hẻm Xuân Phong.

Uyển Uyển theo bản năng mà thả tay Hà Tứ Hải ra rồi đi vào bên trong.

Chờ sau khi đi được một đoạn mới phản ứng lại, lại xoay người trở về kéo tay Hà Tứ Hải đi vào bên trong.

Hà Tứ Hải cúi đầu liếc mắt nhìn nàng.

Nàng có chút khác thường.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có hỏi.

Ngay vào lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên nói rằng: "Ông chủ, em hát cho anh nghe nha."

"Được nha."

"Bông hồng nhỏ, món ăn trên đất, trên đất mọc đầy rau, trăm hương hoa, trăm chim kêu, mùa xuân chim khách tới. . ."

Mùa xuân nha.

Trong ngõ vang vọng tiếng ca của nhóc con.

Nhóc con chậm rãi bước đi vào trong ngõ, không ngừng mà ngước cổ đánh giá bốn phía.

"Em có phải là nhớ bà nội hay không?"

Năm đó bà nội của Uyển Uyển - Đường Vệ Hồng chết rồi nhưng vẫn luôn ở đây chờ Uyển Uyển trở về.

"Hi hi. . . Oa oa oa. . ."

Uyển Uyển đang cười bỗng nhiên khóc lớn, khóc đến thở không ra hơi.

Hà Tứ Hải vội vàng xoay người ôm lấy nàng.

"Không khóc nữa, không khóc nữa, nhớ bà nội thì chúng ta liền đi gặp nàng có được hay không?"

Trong lòng Hà Tứ Hải có chút tự trách, lúc trước đã đáp ứng với Uyển Uyển sẽ dẫn nàng đi gặp bà nội.

Nhưng mà bản thân mình đã đi thăm bà nội mấy lần, còn có ông nội Trương Kiến Quốc.

Lại quên mất mang Uyển Uyển đi gặp bà nội của nàng.

Uyển Uyển nghe vậy thì lau nước mắt, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ tràn đầy oan ức.

"Được rồi, không khóc nữa, chờ Huyên Huyên tan học, tối hôm nay chúng ta sẽ đi Minh Thổ tìm bà nội của em có được hay không?" Hà Tứ Hải đưa tay lau nước mắt giúp nàng rồi nói.

"Ừm." Uyển Uyển nghe vậy thì khe khẽ gật đầu.

"Được rồi, anh cũng đã lâu rồi không đến nhà của em, em dẫn anh đi nhìn một chút có được hay không?" Hà Tứ Hải thả nàng xuống, đồng thời nói tránh đi.

"Được."

Uyển Uyển nắm chặt lấy tay Hà Tứ Hải, lôi kéo hắn đi về phía trước.

"Mẹ, tặng cho bà quà gì là tốt nhất đây?"

Chu Ngọc Quyên được con gái nói thì đáp lại: "Bao hàm tâm ý của con là được rồi."

"Bao hàm? Bao hàm. . ."

"Tâm ý." Chu Ngọc Quyên cười nhắc nhở.

"Bao hàm tâm ý? Là món đồ gì thế? Rất đáng giá sao? Có phải là rất quý giá hay không?" Uyển Uyển chớp mắt to, tràn đầy nghi hoặc.

"Không phải là có đáng tiền hay không, không quan trọng vấn đề quý giá mà là dùng tâm, chính con cảm thấy tốt nhất, thích hợp nhất liền được." Chu Ngọc Quyên đưa tay chỉ vào ngực của nàng.

Nhóc con lập tức nở nụ cười hi hi ha ha.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment