Hà Tứ Hải cuối cùng khó địch nổi sự nhiệt từ của ông Tứ.
Quyết định buổi trưa đến nhà ông Tứ, buổi tối nhóm lửa.
"Lần này trở về ở mấy ngày?" ông Tứ hỏi.
"Ngày mai sẽ quay lại." Hà Tứ Hải nói.
ông Tứ nghe vậy không lên tiếng.
Ông không nói hắn ở lại thêm mấy ngày nữa, bởi vì ông ấy biết bây giờ mấy đứa nhỏ đang chịu rất nhiều áp lực, công việc đều rất bận.
Hà Tứ Hải lấy từ trên xe một gói thuốc lá mở ra, lấy ra một bao đưa tới.
ông Tứ cũng không khách khí, trực tiếp đưa tay nhận lấy.
Sau đó Hà Tứ Hải nhét cả bao vào trong ngực hắn.
"Một bao là được rồi, còn dư lại lấy về đi, thuốc lá này của con chắc cũng không rẻ." ông Tứ quan sát thuốc lá trên tay nói.
"Cháu lại không có hút thuốc lá, lấy về làm gì? Hơn nữa, thuốc lá này chính là mua cho ông ạ." Hà Tứ Hải nói.
"Haizz, này chắc tốn không ít tiền, cháu đưa cho ông điếu thuốc ngon như vậy làm gì? Hơn nữa còn đã mở ra, nên giữ lại làm quà cũng tốt." Vẻ mặt ông Tứ đau khổ nói.
"Cháu biết ông sẽ không nở hút, cho nên mới mở ra." Hà Tứ Hải nói.
"Tên tiểu tử này, kiếm được ít tiền cũng không dễ dàng gì, đừng tiêu xài hoang phí, ông lấy một bao là được rồi, còn dư lại, cháu xem thử có thể trả lại được không." ông Tứ mạnh mẽ muốn đem phần còn lại đưa cho Hà Tứ Hải.
"Sao có thể trả lại được, cháu mua cũng đã mua rồi, thuốc lá ông vẫn là nên ít hút thôi, rượu có thể uống chút. Cháu mua cho ông một ít, ông giữ lại chính mình uống, đừng luôn nghĩ đến việc đưa cho người khác, lần sau trở về cháu lại mua cho ông." Hà Tứ Hải đẩy về nói.
Lần này trở về, Hà Tứ Hải ngoại trừ mua một gói thuốc lá, còn mua hai thùng rượu ngon, một thùng bốn chai, tổng cộng tám chai.
"Chuyện này thực sự quá lãng phí, cháu kiếm tiền cũng không dễ dàng..."
"Lời này ông có thể nói sai rồi, cháu kiếm tiền thật sự cũng không khó khăn gì, được rồi, đều là tấm lòng của cháu, ông cũng không nên từ chối, lại nói trả lại khẳng định là trả không được. Hơn nữa cháu cũng không hút thuốc lá, không uống rượu, giữ lại những thứ này làm gì, không phải là lãng phí sao?"
"Nếu không, đưa cho cha của Tiểu Lưu đi?" ông Tứ suy nghĩ một chút lại nói.
"Ông nghĩ được vẫn đúng là xa, những cái này ông không cần bận tâm, ông còn như vậy cháu liền không đến nhà ông nữa."
"Con cái đứa nhỏ này ..."
"ông Tứ." Đang nói chuyện, thì nghe thấy giọng nói của Đào Tử.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đào Tử đang từ dưới lảo đảo mà chạy lên.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã sấp xuống." ông Tứ đem vật trên tay nhét vào trong ngực Hà Tứ Hải, liền vội vã tiến lên nghênh tiếp.
"ông Tứ."
Đào Tử giang hai cánh tay, nhào vào trong ngực của ông Tứ, được hắn bế lên.
Nhưng mà trên mặt nàng bóng dầu, trong tay còn cầm một cái chân vịt lớn.
"Có nhớ ông Tứ không?" ông Tứ vui cười hớn hở hỏi.
"Nhớ ạ." Đào Tử giòn tan mà nói.
"ông Tứ cũng nhớ con, đi thôi, theo ông về nhà, buổi trưa để cho bà bốn con làm một con gà." ông Tứ ôm nàng một lần nữa đi xuống con dốc.
Sau đó dẫn theo tới Uyển Uyển với Huyên Huyên ở phía sau chạy theo, mỗi người các nàng trên tay đều cầm một cái chân vịt.
Lưu Vãn Chiếu mang theo túi đi ở phía sau.
"ông Tứ." Hai đứa nhỏ rất lễ phép, lập tức chào ông.
Các nàng đương nhiên là quen biết ông Tứ, lần trước còn ở nhà của ông ấy ăn cơm.
"Đều tới rồi à, tốt tốt, Lưu tiểu thư, hoan nghênh."
ông Tứ mỉm cười chào bọn họ.
"Đào Tử, tự mình xuống đi." Lúc này, Hà Tứ Hải đang thu dọn quà trên xe nói.
"Được ạ." Đào Tử đáp một tiếng.
Cô bé hiểu ý của Hà Tứ Hải, ông Tứ là người lớn tuổi, ôm không nổi mình.
"Ông cũng không phải già quá không thể động đậy, ông vẫn còn có sức lực." ông Tứ quay đầu lại bất mãn mà nói một câu.
Nhưng vẫn để Đào Tử đang giãy giụa xuống.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng thể lực của hắn thật sự theo không kịp.
Hà Tứ Hải mang theo qua, đi theo ông Tứ về nhà hắn.
ông Tứ nhìn thấy đồ ăn vặt với đồ chơi trong túi Hà Tứ Hait, có chút kỳ quái hỏi: "Cháu mua những thứ này làm gì?"
"Cho Bối Bối." Hà Tứ Hải coi như chuyện đương nhiên nói.
"Bối Bối? Bối Bối về nhà đi học, người cũng không có ở nhà, cháu mua cho nó làm gì? Lãng phí tiền." ông Tứ nói.
Hà Tứ Hải:...
Hắn vẫn đúng là đã quên, lần trước trở về, Bối Bối sở dĩ vẫn còn ở nhà, là vì được nghỉ đông.
"Vậy ... Vậy hai người tự ăn." Hà Tứ Hải nói.
"Món đồ chơi ông cùng với bà tứ cháu giữ lại chơi?" ông Tứ hỏi.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nghe vậy "Xì xì" một tiếng nở nụ cười.
Hà Tứ Hải cũng nhịn không được bật cười.
"Đồ chơi này lại không có hạn sử dụng, giữ lại cho Bối Bối cũng được." Hà Tứ Hải nói.
"Như vậy ngược lại cũng không tệ, vậy đồ ăn cho mấy đứa nhỏ ăn đi."
ông Tứ bĩu môi nói hướng về ba đứa nhỏ đang chạy ở phía trước.
Đợi bà Tứ về nhà đã giết một con gà và đang trụng bằng nước sôi.
Hóa ra là nghe nói Hà Tứ Hải trở về, ông Tứ đi gọi người, bà cũng đã bận việc làm bữa trưa.
Nếu không trong ngày thường, bà cùng với ông Tứ hai người cũng liền đối phó một cái, trên căn bản đều là dưa muối, thịt mặn gì gì đó, nhiều nhất là xào rau dưa.
"Bà Tứ."
Mắt của bà Tứ không được tốt lắm, đợi đến lúc Đào Tử đến gần gọi bà mới phản ứng được.
"Đào Tử đã về rồi à." Bà vội vàng cười ha hả đứng lên, đưa tay muốn ôm Đào Tử, sau đó nhớ đến tay mình vẫn còn bẩn, nên lại rụt trở về.
"Mau vào trong nhà ngồi đi, bà Tứ lấy đồ ăn cho con." Nói xong lấy tay của mình lau vào tạp dề.
Nhưng mà Đào Tử một chút cũng không để ý, nàng nhìn chằm chằm vào con gà trong chậu.
Thấy không phải cà rốt với củ cải trắng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Uyển Uyển ở bên cạnh che mắt không dám nhìn, thế nhưng khe hở lại thật to.
Mà Huyên Huyên thì che mũi, vẻ mặt ghét bỏ, bởi vì lông gà như bị phỏng, mùi vị đặc biệt khó ngửi.
Nhưng mà ——
"Thật là thơm, bà Tứ, bà giỏi quá, làm gà ăn thật ngon."
Bà Tứ giết một gà trống đất, gà trống đất đốt dã hạt dẻ, mùi vị đặc biệt thơm.
Huyên Huyên vừa ăn, một bên không ngừng mà hướng về bà Tứ nịnh hót.
"Thích ăn như vậy sao, lúc trở về, bà giết hai con cho các con mang về, để ba mẹ các con nấu cho các con." Bà Tứ cười ha hả nói.
"Dạ được." Huyên Huyên nghiêm túc gật đầu.
"Khặc khục..." Lưu Vãn Chiếu trực tiếp bị sặc.
Đưa tay liền ở trên đầu nhỏ của nàng gõ một cái.
"Muốn cái gì? Không lễ phép gì hết, ăn xong còn muốn mang theo."
"Cháu đánh con bé làm gì? Chỉ là cô gái nhỏ thành thật, hơn nữa, cũng không phải người ngoài, khách khí như thế làm gì." Bà Tứ vội vàng nói.
"Đúng vậy, đến lúc đó giết thêm vài con, đúng rồi, còn có hạt dẻ, cũng cho bọn họ mang về một ít, hạt dẻ rừng này mua ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì." ông Tứ cũng ở bên cạnh nói giúp vào.
Huyên Huyên ôm đầu nhỏ, rất là bất mãn.
"Em nhưng là đứa trẻ thành thực, nghĩ sao nói vậy nha, người lớn các chị thật là phiền phức, rõ ràng yêu thích nhưng lại không nói thích."
Huyên Huyên nói nhỏ, tay nhỏ bé xoa lên mái tóc bết dầu, bóng mượt.
Lưu Vãn Chiếu vừa bực mình vừa buồn cười, rút khăn tay ra, mạnh mẽ kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé qua, giúp nàng lau.
Vì biểu đạt sự bất mãn của mình, đứa nhỏ còn cố ý đem đầu uốn tới ẹo lui.
Sau đó lại bị đánh hai lần, lúc này mới ngoan.
Bất quá trong lòng tiểu Huyên Huyên lại ghi lại một bút, chuẩn bị về nhà cáo trạng với ba mẹ.
------
Dịch: MBMH Translate