Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1159 - Chương 1159: Về Đến Nhà.

Chương 1159: Về Đến Nhà. Chương 1159: Về Đến Nhà.

"Ba ba, ba đang làm gì vậy?" Tiếng nói của Đào Tử cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà Tứ Hải.

"Không có gì, ba sẽ lên ngay." Hà Tứ Hải quay đầu lại, thấy Đào Tử đang đứng trên sườn sông nhìn hắn.

Thế nhưng Đào Tử cũng không rời đi ngay, mà là ngồi xổm ở chỗ đó nhìn hắn nói: "Vậy ba bây giờ lên ngay đi."

Nhìn tư thế của cô bé nếu ba không lên, con liền không đi, khiến Hà Tứ Hải chỉ có thể chuyển trên người.

Thực sự nhìn lại cũng nhìn không ra cái gì, dù sao thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Hơn nữa thực sự là phải có "Người" thiết kế tất cả, vậy tuyệt đối sẽ không phải là "Người" bình thường, làm sao có thể để lại dấu vết gì chứ.

Hà Tứ Hải trong lòng cũng hiểu rõ, thế nhưng hắn vẫn là không nhịn được muốn quay về nhìn một chút.

"Được rồi, ba lên đây, sao con không đi chơi cùng với đám người Huyên Huyên."

Bên kia, Huyên Huyên với Uyển Uyển, một người cầm cây thước, một người cầm búa gỗ, trên không trung không ngừng mà vung vẩy, hắc hắc ha ha, tự mình tưởng tượng là một nữ anh hùng.

"Bởi vì con lo lắng cho ba nha, sẽ rất nguy hiểm." Đào Tử nghiêm túc nói.

Đây vốn là một lời nói quan tâm rất bình thường, nhưng trong lòng Hà Tứ Hải rất cảm động.

Thế là hỏi tới: "Vì sao lại nguy hiểm, có nguy hiểm gì?"

"Ba nếu như không cẩn thận rơi xuống sông thì làm sao bây giờ? Sẽ chết đuối mất." Đào Tử nghiêm túc nói.

Được rồi, hy vọng chỉ là mình nghĩ quá nhiều.

"Chúng ta đi thôi, về nhà sớm." Hà Tứ Hải đưa bàn tay qua, Đào Tử lập tức đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào trong lòng bàn tay hắn.

"Đi thôi, chúng ta quay trở về."

Hà Tứ Hải gọi hai đứa nhỏ vẫn còn đang đánh loạn xạ.

Lưu Vãn Chiếu vẫn luôn để ý ba đứa nhỏ đã giúp bọn họ mở cửa xe ra.

"Tất cả ngồi đàng hoàng, chúng ta xuất phát nha." Hà Tứ Hải từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn nói.

"Được ạ."

Phía sau ba đứa nhỏ một người lớn cùng nhau trả lời.

Hà Tứ Hải lại liếc mắt nhìn con sông một lần nữa, không còn lưu luyến nữa, đạp cần ga, phi nước đại về hướng nhà.

Từ nơi này về đến nhà, lái xe cũng là gần mười phút.

Ba đứa nhỏ ở phía sau xe chơi trò chơi còn chưa xong, đã cảm giác được xe lại ngừng lại, sau đó liền nghe Hà Tứ Hải ở phía trước nói đến nhà.

Đào Tử không kịp chờ đợi muốn kéo cửa xe, nhưng quá nặng, một cái không thể kéo ra.

"Để dì." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh đưa tay hỗ trợ.

Đào Tử lập tức xông ra ngoài trước.

"Tôi mập tới rồi."

Đào Tử vừa lao ra ngoài xe, hướng về phía dưới hô to.

"Tôi cũng không mập tới rồi." Huyên Huyên đi theo xuống cũng đi lên tham gia trò vui.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển ở phía sau cười.

Ngôi nhà ban đầu hoang vắng và không có người ở dường như trong nháy mắt trở nên có sức sống.

"Cây Liễu lớn, cây liễu lớn, tôi mập tới rồi." Đào Tử hướng về phía hốc cây liễu lớn hét lên.

Sau đó lại chạy đến chỗ chuồng chó của ngồi nhà, ngồi xổm ở chỗ đó la lên.

"Ngôi nhà lớn, ngôi nhà lớn, tôi mập tới rồi."

Sau đó lại chạy đến nhà bên, nằm nhoài ở trong khe cửa, hướng bên trong gọi.

"Phòng nhỏ, phòng nhỏ, tôi mập tới rồi."

Hà Tứ Hải vừa mở cửa lớn ra, nàng lại vọt vào trong sân.

Tiếng hò hét với sân sau, hò hét với cây đào, hò hét với nhà bếp ...

Nàng dường như muốn nói cho toàn thế giới biết, nàng đã trở về rồi.

Hà Tứ Hải có chút sững sờ.

Có lẽ đối với Đào Tử mà nói, mặc kệ sống ở chỗ nào, đó cũng không phải là nhà của cô bé, chỉ là bởi vì có hắn.

Mà ở đây mới thực sự là nhà của cô bé.

"Vui như vậy sao, con về sau lúc nào muốn quay về, thì nói với ba, ba sẽ đưa con về." Hà Tứ Hải sờ đầu nhỏ của cô.

Đào Tử cọ vào lòng bàn tay hắn như một chú mèo con lười biếng.

"Đi theo Uyển Uyển chơi đi, buổi trưa ba làm đồ ăn ngon cho các con." Hà Tứ Hải nói.

Bọn họ trở về, có mua thức ăn mang về, nhưng mà nhà bếp nồi với bếp lửa lâu ngày không sử dụng, phải mang đi dọn dẹp sạch.

Đào Tử đáp một tiếng, hoan hô hướng về Uyển Uyển với Huyên Huyên chạy đi.

Các nàng đang đứng dưới gốc cây liễu lớn trước cửa, hướng về hốc cây vừa nãy Đào Tử gọi nhìn thử.

Sau đó dùng cây thước và búa gỗ nhỏ trên tay chọc vào bên trong để xem có bảo vật nào được cất giấu bên trong không.

Thực ra, trước đây Đào Tử vẫn đúng là rất thích đem "Bảo bối" của nàng giấu ở trong hốc cây, tưởng rằng không có ai biết, trên thực tế cả nhà không ai là không biết.

"Em có thể giúp được gì cho anh không?" Lưu Vãn Chiếu đi tới bên cạnh Hà Tứ Hải hỏi.

Bọn nhỏ hoàn toàn không cần nàng chăm sóc, nàng cảm thấy mình không có việc gì, nhìn Hà Tứ Hải đang bận rộn làm việc, nên muốn qua giúp, làm chút gì đó.

"Em không cần làm gì hết." Hà Tứ Hải cũng không quay đầu lại nói.

Thực ra cũng không có việc gì để cho nàng làm, đoán chừng ngoại trừ rửa rau, thái rau. Hà Tứ Hải đều lo lắng nàng có thể cắt phải tay của mình.

Ngoài ra, ở quê nàng ấy cũng không nhóm được bếp ở nông thôn.

Nhưng mà Hà Tứ Hải vừa nói xong, liền cảm thấy không đúng, quả nhiên vừa quay đầu lại, thì thấy Lưu Vãn Chiếu đang bĩu môi.

"Em làm sao vậy?"

"Em có phải là rất vô dụng không, một chút việc cũng không giúp được?" Lưu Vãn Chiếu buồn bã nói.

"Em nghỉ đi đâu vậy, chỉ giỏi nói mò." Hà Tứ Hải có phần bất đắc dĩ nói.

Hắn không nghe ra, Lưu Vãn Chiếu kỳ thực không đơn thuần chỉ những việc trước mắt, trạng thái của Hà Tứ Hải những ngày qua mắt cô đều nhìn thấy, rồi lại vì chính mình một chút cũng không giúp đỡ được mà ăn năn hối hận.

"Thôi, em dẫn ba đứa nhỏ đến nhà Nhị thúc anh mua ít rau om về, đặc biệt là vịt nướng, Đào Tử thích ăn."

"Nhị thúc?"

"Chính là nhà của Hà Thuyền, lần trước anh đã dẫn em đi rồi đó, nếu như không nhớ, để Đào Tử dẫn đường, con bé biết rõ." Hà Tứ Hải nói.

"Được." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nhận mệnh.

Nàng thấy Hà Tứ Hải cũng không hiểu ý của nàng, cũng thở dài một hơi.

Nàng không muốn gây thêm phiền phức cho Hà Tứ Hải, vừa nãy thật sự là nhịn không được.

Nghe nói đi mua rau om, ba đứa nhỏ đương nhiên tràn đầy vui vẻ, vui vẻ đi theo Lưu Vãn Chiếu về trong thôn.

Nhưng mà không chờ các nàng đi mua rau om trở về, ông Tư liền đến thăm.

Ở nơi xa nhất của ngôi làng, đứng ở đầu thôn phía đông la lên, đầu thôn phía tây liền có thể nghe thấy, cho nên Hà Tứ Hải trở về, hắn ngay lập tức đã nghe người ta nói.

"Tên tiểu tử này, trở về cũng không nói với ông, làm sao? Ở bên ngoài phát tài rồi, chướng mắt ông Tứ của cậu à?" Ông Tứ vừa đến, liền rất tức giận mà nói.

"Tứ gia gia, ông nói gì vậy, con đây không phải vừa về tới nhà sao, định dọn dẹp nhà cửa trước, sau đó mới đến gặp ông với bà Tứ." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

Tứ gia gia với bà Tứ xem như là người thân nhất của Hà Tứ Hải ở Hà gia thôn bân giờ.

Hà Tứ hải cũng rất tôn kính hắn, bởi vì tứ gia gia với bốn nãi nãi đối với Hà Tứ Hải có thể nói là một tấm chân tình, chính là loại quan tâm của chưởng bối dành cho hậu bối.

"Làm như ông mù đấy, cháu đây rõ ràng là đang nấu cơm."

Tuy rằng Hà Tứ Hải nói như vậy, thế nhưng tứ gia gia vẫn như trước cảm thấy tức giận.

"Này không phải là không còn sớm, đã tới trưa rồi sao?"

"Nhà ông còn có thể thiếu cháu một miếng cơm ăn à?" Tứ gia gia lập tức giận nói.

"Cháu không phải có ý này, chúng cháu lúc trở về có mua đồ ăn, không nấu, thì không phải lãng phí à." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Nhà ông không thể nấu à, vẫn là sợ tôi với bà Tứ của cậu ăn đồ ăn của cậu?" Tứ gia gia tức giận nói.

Hà Tứ Hải:...

"Tứ gia gia, xin lỗi, đều lỗi của cháu." Hà Tứ Hải quyết đoán nhận lỗi.

"Như này không phải tốt hơn sao."

Tứ gia gia vẫn luôn nghiêm mặng nhếch miệng lộ ra nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment