Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1158 - Chương 1158: Nghi Ngờ.

Chương 1158: Nghi Ngờ. Chương 1158: Nghi Ngờ.

"Đã đến thị trấn Bạch Dương rồi, chúng ta xuống xe nghỉ ngơi một chút." Hà Tứ Hải quay đầu lại nói một câu, rồi dừng xe ở bên đường.

Hôm nay xuất phát có chút hơi sớm, người trên chợ vẫn chưa hoàn toàn tản đi, nhộn nhịp hẳn lên, nhưng đa số là người lớn tuổi.

Hơn nữa còn có rất nhiều người đi xe ba gác chạy bằng điện.

Hà Tứ Hải thật sự lo lắng bọn họ sẽ đụng vào người.

Cho nên hắn với Lưu Vãn Chiếu nắm chặt tay ba đứa nhỏ.

"Nếu không, chúng ta vẫn là trực tiếp đi." Hà Tứ Hải cũng không nghĩ đến nhiều người như vậy, thế là nói.

"Không cần đâu, chúng ta đi sang một bên là được, rất náo nhiệt, lúc này mới giống như là đang đi chợ." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Đúng, ở đây chơi vui." Đào Tử lập tức lên tiếng phụ họa, cô cũng rất thích bầu không khí náo nhiệt này.

Đặc biệt là ở bên cạnh còn quầy hàng bày bán rất nhiều món đồ kỳ lạ, càng khơi dậy trí tò mò mạnh mẽ của cô.

"Vậy được, chúng ta đi dạo một vòng." Hà Tứ Hải có phần bất đắc dĩ nói.

Đào Tử nghe vậy, lập tức lôi kéo đi về hướng bên cạnh.

Hóa ra là một gian hàng bán dụng cụ massage bằng gỗ.

Búa đấm lưng, xoa bàn chân, gãi ngứa, bóng ném tập thể hình,..., nhưng mà tất cả đều là bằng gỗ, nhìn rất chắc chắn.

Đào Tử cầm lấy một cái gãi ngứa, ở trên người Hà Tứ Hải cào hai lần.

Huyên Huyên với Uyển Uyển cũng hiếu kì mà ngồi xổm ở bên cạnh.

Uyển Uyển cầm một cái búa gỗ đấm lưng, cẩn thận nhìn, nhớ tới ngày đó người xấu dùng Cự Chùy, lập tức hầm hừ mà trên không trung vung vẩy hai lần.

Mà Huyên Huyên cầm một cây thước đo, cẩn thận nhìn thấy phía trên có chữ với hoa văn, trông rất thú vị.

"Chị, cái này dùng làm gì?" Nàng giơ thước đo lên hỏi Lưu Vãn Chiếu.

"Cái này gọi là thước kẻ, chuyên môn dùng để đánh vào mông đứa bé nào học không tốt." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Lừa người."

Nàng đã là chị lớn sáu tuổi rồi, tuy không còn là một đứa bé nữa, nhưng thông minh, đừng hòng lừa được nàng.

"Chị của cháu không có lừa cháu đâu, đây chính là thước kẻ, là dùng để đánh vào lòng bàn tay của những đứa bé không chịu học." Ông chủ ở bên cười ha hả nói.

Huyên Huyên nghe vậy sửng sốt, hốt hoảng ném cây thước đi.

Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Chỗ này chơi không vui chút nào, chúng ta đến những chỗ khác đi."

"Em nhìn chị có giống là đồ ngốc không?" Lưu Vãn Chiếu cầm cây thước kẻ cô bé mới ném xuống lên.

Huyên Huyên hoảng sợ.

"Chị ơi, em yêu chị." nàng sợ hãi vội vàng nói.

"Chị biết, I love you too." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nói xong còn đem cây thước kẻ trên không trung XIU....XÍU... Vung lên hai lần.

Chỉ là ngay lúc trên mặt Huyên Huyển còn đang nở nụ cười.

Lại nghe Lưu Vãn Chiếu nói: "Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chị đánh mông em nha."

Huyên Huyên lập tức trốn ở phía sau Hà Tứ Hải, hầm hừ nói: "Chị xấu lắm, chị là người xấu."

"Cảm ơn đã khích lệ, ông chủ, cây thước kẻ này bao nhiêu tiền?" Lưu Vãn Chiếu quay đầu hướng về ông chủ hỏi.

Nàng thật sự là còn thiếu một cây thước dạy học, vừa vặn mua một cái, hơn nữa thước đo thượng còn có toàn bộ quyển sách Đệ Tử Quy điêu khắc.

Thấy chị mình không ăn mềm cứng.

Huyên Huyên tức giận nói: "Chị là người xấu, ông chủ sẽ không thích chị đâu."

"Ồ ..." Đôi mắt của ông chủ quầy hàng lóe lên ánh sáng hóng chuyện.

Hắn tò mò quan sát Lưu Vãn Chiếu, trong lòng âm thầm đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy, vậy mà lại được người giàu có bao nuôi.

Hắn lại nhìn Hà Tứ Hải, nghĩ thầm ông chủ không thể nào là hắn, bởi vì tuổi còn rất trẻ.

Thế là trong đầu lại tưởng tượng ra một ông già bụng phệ, già nua và xấu xí.

Phi, tại sao mình nghèo như vậy.

Thầm hận ông trời bất công.

Ông chủ suy nghĩ gì, Lưu Vãn Chiếu cũng đại khái cũng đoán được một ít, cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Cũng không hỏi giá tiền, trực tiếp nói với ông chủ: "Cây thước này tôi mua, tôi sẽ đưa tiền cho ông sau, trước tiên tôi muốn dùng thử xem cây thước này có dùng được không."

Nói xong xoay người liền đi bắt lấy Huyên Huyên.

"Ông chủ, cứu mạng nha, chị muốn đánh chết em rồi."

Huyên Huyên kinh hãi, vội vàng vòng quanh Hà Tứ Hải, tranh thủ không cho chị gái xấu xa đến bắt.

"Được rồi, được rồi, đừng làm rộn nữa." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ ngăn cản hai người.

Sau đó lại hướng về ông chủ mua thêm hai thứ, một cái là búa gỗ có thanh cong, một cái bàn giặt, mang đến cho ông bà Tứ.

Đương nhiên Uyển Uyển với Đào Tử, lần lượt được mua cho búa gỗ với cây gãi ngứa.

Người vui vẻ nhất chính là ông chủ.

Không nghĩ tới một lúc bán được năm món, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại là ông chủ lớn.

Mấy người lại ở trên đường đi dạo một vòng, mua không ít đồ vật nhỏ, có đồ chơi, có đồ ăn.

Cây thước trên tay Lưu Vãn Chiếu đã đến trên tay Huyên Huyên.

Khá lắm, lần này ba đứa nhỏ đều đã có "Binh khí", lập tức cười thỏa mãn.

"Cẩn thận đánh trúng mình." Lúc lên xe, Hà Tứ Hải nhắc nhở bọn họ.

"Sẽ không đâu, chúng con nhưng rất là lợi hại." Huyên Huyên chui đầu qua khe hở ở hàng ghế đầu nói.

Sau đó đông, đầu bị gõ một cái.

"Là ai? Là ai đánh tôi?" nàng tức giận lập tức xoay người.

"Không phải em."

"hiahiahia ..."

Huyên Huyên nhìn cây búa nhỏ trong tay nàng, hung hăng nói: "Có phải là chị không?"

"Không phải chị, không phải chị ..." Uyển Uyển vội vàng xua tay.

"Không phải là hai người, vậy là ai đánh em?" Huyên Huyên vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giả bộ cái gì cũng không biết.

Huyên Huyên sờ đầu, nhìn cây thước trên tay, cuối cùng vẫn là lựa chọn "Nuốt giận vào bụng".

Nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm, trước tiên nhớ kỹ, về nhà méc ba mẹ.

Lúc này Đào Tử nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút kỳ quái nói: "Ba ba, đây là đường về quê sao?"

Cô mơ hồ nhớ ra như có chút gì đó không đúng, cô bé nhưng rất thông minh đây, mặc dù không nhớ hết đường đi.

Nhưng mà nhớ rõ khoảng thời gian từ nhà đến thị trấn Bạch Dương.

"Chúng ta đi dạo quanh bờ sông." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, Ồ ~" Đào Tử nghe vậy, không cảm thấy bất ngờ, chỉ là đơn thuần mà cảm thấy Hà Tứ Hải muốn đến xem mà thôi.

Lưu Vãn Chiếu trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi.

Trên thực tế xe sớm đã đi tới sườn sông, thế nhưng vẫn không có ngừng lại.

Sau khi băng qua một cây cầu đá, lại đi về phía trước mấy km, Hà Tứ Hải lúc này mới đem xe ngừng lại gần một cây Bạch Dương.

Ba đứa nhỏ hoan hô mà xông xuống xe.

"Cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống sông." Lưu Vãn Chiếu đi theo xuống, cẩn thận nhắc nhở.

Sau đó ánh mắt lại hướng về Hà Tứ Hải, bởi vì Hà Tứ Hải đang đi xuống dốc của sườn sông.

"Tứ Hải." Nàng gọi một tiếng.

"Anh đi nhìn xem, em trông chừng mấy đứa nhỏ." Hà Tứ Hải cũng không quay đầu lại nói.

"Được." Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại, không hỏi nhiều nữa.

Thật ra không cần phải lo lắng cho ba đứa nhỏ, đặc biệt là Huyên Huyên, đứng đứng giữa đường, căn bản không đi hướng về bờ sông, Uyển Uyển với Đào Tử đi theo cô, đương nhiên cũng sẽ không đi.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn xuống sườn dốc dưới chân mình.

Sườn dốc mọc cỏ dại um tùm và những loài hoa dại không biết rõ nguồn gốc.

Thế nhưng mặc dù đã trôi qua nhiều năm, Hà Tứ Hải dường như vẫn còn có thể nhìn thấy những vết bánh xe chiếc máy kéo để lại.

Hà Tứ Hải nhìn dòng sông trước mặt.

Đây là sông đào nhân tạo xả lũ, đồng thời cũng là sông thủy lợi, trừ phi mùa mưa dầm, nước sông mới sẽ dâng cao, bình thường đều rất cạn, có lúc thậm chí có thể lộ ra sườn sông.

Mà lúc này giữa sông có nước, thế nhưng không sâu, hơn nữa rất là vẩn đục, căn bản không có chút dấu hiệu nào lưu động.

Nhưng là ngày đó lúc tính mạng hắn hấp hối, nhìn thấy cũng không phải là như bây giờ.

Hắn cũng không cho là ảo giác của mình khi cơ thể suy yếu.

Bởi vì tất cả những gì hắn thấy ngày hôm đó, trên thực tế đều là trên thực tế ngày đó phát sinh qua, giống y như đúc, không có một chút nào bất đồng.

Chỉ có ký ức cuối cùng của thời khắc đó ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment