Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1157 - Chương 1157: Hai Đứa Nhỏ.

Chương 1157: Hai Đứa Nhỏ. Chương 1157: Hai Đứa Nhỏ.

Sáng sớm thứ bảy, Hà Tứ Hải đã rời giường, đầu tiên là đem quà đã mua từ trước vận chuyển vào trong xe.

Sau đó lại đi gọi Đào Tử với Lưu Vãn Chiếu dậy.

"Ba ba, con hôm nay không đến nhà trẻ nha."

Đào Tử khoanh chân ngồi ở trên giường, dụi dụi mắt vẫn còn đang ngái ngủ.

"Ba biết, nhưng mà chúng ta hôm nay không phải là về quê sao? Con không nhớ à?" Hà Tứ Hải đặt quần áo của nàng sang một bên, cười nói.

Đào Tử ngẩn người một lúc, sau đó khuôn mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, trở mình một cái bò lên.

"Con phải về quê." Nàng hưng phấn nói.

"Biết rồi, con mau mặc quần áo đi." Hà Tứ Hải có chút buồn cười vỗ nhẹ vào mông nàng.

Sau đó hắn nói với Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh vẫn còn đang mơ màng: "Em cũng mau rời giường đi."

"Em không muốn, trừ phi anh hôn em một cái." Lưu Vãn Chiếu làm nũng nói.

"Thực sự là không làm gì được em mà." Hà Tứ Hải đưa đầu qua hôn nhẹ lên mặt nàng một cái.

Đào Tử đứng ở bên cạnh đang thay quần áo thấy được, lập tức một lần nữa nằm xuống, thu người vào trong chăn.

Hà Tứ Hải:...

Lưu Vãn Chiếu:...

"Ba không hôn nhẹ con, con sẽ không rời giường." Cô bé nói.

Lưu Vãn Chiếu với Hà Tứ Hải đều nở nụ cười.

Hà Tứ Hải đưa đầu qua hôn nhẹ nàng một cái, Lưu Vãn Chiếu cũng hôn nhẹ một bên gò má khác của nàng một cái.

Đào Tử lúc này mới hài lòng một lần nữa bò lên mặc quần áo.

"Tốc độ nhanh một chút, sáng sớm hôm nay sẽ làm bánh bằng tay cho hai người." Hà Tứ Hải nói.

Bánh thủ công có thể mua trực tiếp trong siêu thị, khi về có thể chiên trên chảo, thêm vào rau xà lách, chân giò hun khói, nước sốt và các nguyên liệu khác, rất thuận tiện, Đào Tử cũng rất thích ăn.

Nhưng mà Đào Tử còn nhỏ, nửa cái bánh là đủ rồi, Lưu Vãn Chiếu một cái bánh, thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn làm sáu, bảy cái.

Bởi vì hắn biết Uyển Uyển với Huyên Huyên nhất định sẽ tới đây ăn ké.

Nếu quả thật ăn không hết, vậy thì hắn tự mình ăn, dù sao sức ăn gần đây của hắn cũng lớn.

Quả nhiên, hắn chưa kịp rán bánh xong, Uyển Uyển đã đến trước, mang theo một cái mũ tròn nhỏ, một bình nước giữ nhiệt ở trên lưng, bộ dáng như thể đã chuẩn bị sẵn sàng đi.

Đi tới nhà Hà Tứ Hải, trực tiếp chạy thẳng vào nhà bếp tìm Hà Tứ Hải.

"hiahiahi ... Ông chủ, cái này cho ông."

"Cái gì vậy?"

Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi, đưa tay nhận lấy.

Sau đó mới phát hiện vậy mà lại là một quả anh đào lớn.

Thế nhưng quả anh đào này đã bị cắn một cái, phía trên còn có thể nhìn thấy dấu răng nhỏ.

"Em đã nếm quá rồi, rất ngọt." Uyển Uyển hồn nhiên nói.

Hà Tứ Hải:...

Hắn nên ăn, hay là không ăn cái này đây?

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo và thuần khiết của Uyển Uyển, Hà Tứ Hải lại không muốn đả thương trái tim cô.

Vừa định ăn xong, thì nhìn thấy Huyên Huyên hấp tấp từ bên ngoài vọt vào.

"Mọi người đang làm gì, mọi người đang làm gì? Có phải lén ăn cái gì ngon rồi hay không, lén lút ăn cái gì rồi đúng không?"

Cô một bên hỏi thăm, một bên chăm chú nhìn vào quả anh đào trong tay Hà Tứ Hải.

"Ồ, Uyển Uyển đưa cho anh một quả anh đào, con bé cũng đã ăn qua rồi, nói rất ngọt." Hà Tứ Hải cố ý đem bàn tay hướng về trước mặt nàng đưa tay ra mời.

"Em nếm thử." Huyên Huyên ngược lại là không chút khách khí.

Trực tiếp duỗi tay cầm lên nhét vào trong miệng.

Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rút tay về.

"Phốc ~" Huyên Huyên rất nhanh phun hạt đào ra, đặt ở trong tay Hà Tứ Hải.

"Em làm gì vậy?" Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là cho anh ăn nha." Huyên Huyên vẻ mặt như là chuyện đương nhiên nói.

"Cho anh ăn? Em tại sao không ăn đi?"

Nhìn trong tay chỉ còn dư lại một ít thịt, bảo hoàn toàn chính là hạt cũng không phải không được, Hà Tứ Hải thật sự là không còn gì để nói.

"Làm sao em ăn được? Đây là Uyển Uyển cho anh ăn nha, em chỉ nếm thử xem có phải thật sự ngọt không, em nói cho anh biết nha, thật sự rất ngọt nha, chị Uyển Uyển không lừa người, anh mau ăn đi ..."

"hiahiahia ..."

"Thật đúng là cám ơn em." Hà Tứ Hải lúng túng nói.

"Không cần khách khí, mau ăn đi." Huyên Huyên không chút nào khách khí nói.

Hà Tứ Hải:...

Nhìn quả anh đào trong tay đã được ăn hai lần, trong lòng Hà Tứ Hải bối rối, rốt cuộc ăn hay là không ăn đây?

......

Ăn sáng xong, Hà Tứ Hải dẫn theo một người lớn, ba đứa nhỏ lên đường.

Lưu Vãn Chiếu với Đào Tử đều mang theo đồ ngủ với một bộ quần áo để thay, bởi vì buổi tối sẽ ở quê ngủ lại một đêm.

Mà Huyên Huyên với Uyển Uyển nhất định là phải quay về tìm ba mẹ của các cô mới được.

Hà Tứ Hải lái xe, Lưu Vãn Chiếu ngồi ở phía sau với ba đứa nhỏ.

"Ngày mai khẳng định không lên lớp được, đến đây, chúng ta ôn lại một vài chữ đã học được từ tuần trước."

Ba đứa nhỏ:...

"Chị, hôm nay là thứ bảy nha." Huyên Huyên nói.

"Chị biết, dù sao nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, chúng ta ôn tập một chút." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không được, thứ bảy phải được chơi, nhàn rỗi chơi, vội vàng chơi, không nên ôn tập." Huyên Huyên lắc đầu nói.

"Em nha, trừ ăn ra, chính là chơi, còn có thể làm gì chứ?" Lưu Vãn Chiếu vừa bực mình vừa buồn cười mà gõ một cái lên đầu nhỏ của cô bé.

"Còn có thể yêu chị nha." Huyên Huyên ôm đầu nhỏ nói.

Khóe miệng Lưu Vãn Chiếu khẽ kép lên, bắt đầu cười ha hả.

Mặc dù biết cô bé này vì trốn tránh học tập, cố ý nói như vậy, dỗ nàng vui vẻ, thế nhưng nàng vẫn là rất vui.

Đúng lúc này, Đào Tử ở bên cạnh giơ tay lên.

"Làm sao vậy?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.

"Dì Lưu, dì dạy con đều biết nha." Đào Tử kiêu ngạo mà nói.

Uyển Uyển bên cạnh nghe vậy lập tức giơ tay nhỏ lên nói: "Em cũng biết, em cũng biết, em còn biết viết."

Huyên Huyên: W(-_-)

Rất tức giận, hai người các ngươi vậy mà lén học.

"Huyên Huyên, vậy còn em, em có biết không?" Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía Huyên Huyên.

Đào Tử với Uyển Uyển đều nhìn nàng.

Huyên Huyên có chút sợ, mắt to đảo quanh, đáng thương nói: "Chị, em yêu chị."

"Vậy là không biết rồi?" Lưu Vãn Chiếu thở dài nói.

"Cái này ..." Huyên Huyên ấp a ấp úng nói.

"Cái gì?"

"Em nếu muốn nghĩ tới hay hông." Huyên Huyên gãi đầu nói.

Lưu Vãn Chiếu:...

"Em tốt nhất là nên nghĩ tới." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Nếu em có gì đó để ăn, em sẽ nghĩ đến càng nhanh hơn." Huyên Huyên con mắt chăm chú nhìn vào chiếc túi bên cạnh.

Đây là đồ ăn vặt mang về cho cháu trai Bối Bối của ông Tứ.

"Em nghĩ hay nhỉ, chị nghĩ cái mông nhỏ của em là muốn ăn đòn rồi." Lưu Vãn Chiếu tức giận gõ vào đầu nàng.

Huyên Huyên lập tức ngửa ra sau, sau đó đắc ý le lưỡi một cái.

"Đánh không được, đánh không được ..."

Hà Tứ Hải đang lái xe phía trước, nghe giọng nói đùa giỡn ở phía sau.

Khóe mắt lại chăm chú nhìn vào "Người" bên ghế phụ.

Đây là khi bọn họ đến trên đường cao tốc ra khỏi thị trấn.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ, nhìn quần áo của hắn, chắc khi còn sống cũng là một người có địa vị.

Sau khi hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải, rất giật mình, sau đó vẻ mặt vui mừng.

Sau đó liền liếm trên mặt xe.

Thấy Hà Tứ Hải nhìn hắn, lập tức mỉm cười nhìn lại.

Vừa nhìn liền là biết là một người rất "Thành công".

Nếu không da mặt cũng sẽ không dày đến như vậy.

"Tên gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đỗ Đức Lâm." Người trung niên lập tức nói ra.

"Tai nạn xe cộ?" Hà Tứ Hải hỏi.

Từ trên đường cao tốc đi lên, tai nạn xe cộ là khả năng lớn nhất.

Đỗ Đức Lâm nghe vậy vội vàng gật đầu.

"Tôi hiện tại có việc, ông có thể tới tìm tôi vào ngày mốt." Hà Tứ Hải nói.

"Ngài bận rộn, ngài bận rộn." Đỗ Đức Lâm cười nói.

Sau đó trực tiếp từ ghế phụ chui ra ngoài.

Rất thức thời, nhưng mà xem tuổi tác của hắn thật sự cũng không bất ngờ.

Lưu Vãn Chiếu và mấy đứa nhỏ ở phía sau hò hét ầm ĩ, hoàn toàn không phát hiện trước đó trên xe có một "Người" .

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment