Tôm cũng không nhiều, thế nhưng Hà Tứ Hải cũng mang hết về.
Cho mọi người ăn nhất định là không đủ, thế nhưng sau khi lột vỏ nấu chín, Tiểu Bạch ăn một bữa hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng với tư cách là người chiến thắng trong cuộc thi câu tôm ngày hôm nay.
Hà Tứ Hải cũng thưởng cho nàng một chiến lợi phẩm.
Dùng một sợi dây buộc con tôm lại cho Uyển Uyển, cho cô bé giữ lại.
Chưa kể, cô bé này cũng rất thích sủng vật kỳ lạ này.
Đợi sau khi Đào Tử với Huyên Huyên tan học, bọn họ cũng rất muốn có.
"Chị, cho em chơi một chút." Đào Tử nói.
"Chị, em cũng muốn chơi." Huyên Huyên nói.
Hai đứa nhỏ gọi chị rất ngọt.
"hiahiahia ... Đây là tự mình chị câu được." Uyển Uyển đắc ý nói.
"Chị câu ở đâu vậy? Em cũng muốn đi câu." Huyên Huyên nói.
"hiahiahia ... Ông chủ dẫn chị đi ăn lẩu, chơi diều, đi bắt bướm, câu tôm tôm ..."
Đào Tử với Huyên Huyên ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải ngửa đầu nhìn bầu trời, giả bộ cái gì cũng không biết.
Thế nhưng rất rõ ràng.
Mỗi một câu nói của Uyển Uyển, hai người liền càng thêm tức giận.
Cuối cùng thực sự nhịn không được, xông lên, một người ôm chân, một người kéo cánh tay.
"Tại sao không mang bọn con cùng đi chứ?" Đào Tử tức giận nói.
Nói xong liền lôi kéo quần áo Hà Tứ Hải trèo lên trên.
"Các con phải đến nhà trẻ, ba có biện pháp gì chứ." Vẻ mặt Hà Tứ Hải giả vờ như bất đắc dĩ.
"Vậy tại sao không chờ lúc chúng em không đi nhà trẻ thì đi chứ?" Huyên Huyên hỏi.
"Đúng vậy, cho nên cuối tuần này nghỉ, ba chuẩn bị mang các con về quê chơi." Hà Tứ Hải nói.
"Về quê?" Đào Tử có chút nghi hoặc.
"Đúng vậy, về quê, chúng ta cũng đã rất lâu rồi không có gặp ông bà Tư đúng không?"
Oa nha ~, Đào Tử lập tức thả chân Hà Tứ Hải ra, hoan hô một tiếng.
Huyên Huyên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
"Gâu gâu..."
Đúng lúc này, từ bên cạnh bỗng nhiên lao ra một con chó, sủa con cua ở trên mặt đất.
Huyên Huyên với Uyển Uyển đều biết Đào Tử sợ nhất là chó, hai đứa nhỏ liền chặn ở trước mặt của nàng.
Uyển Uyển còn không quên đem con tôm của mình xách trở về.
"Đi ra, đi ra, ô gâu gâu ..." Uyển Uyển hướng về phía con chó sủa lại.
Nhưng mà tiểu Thái Địch hiển nhiên không phải là con chó nhỏ mà hắn đã gặp ở cửa nhà trưng bày Vấn Tâm ngày hôm đó.
Teddy là chó thích cậy gần nhà, một loại chó gà cậy gần chuồng, thích hù người khác sợ.
Cho nên trực tiếp cùng với Uyển Uyển gâu gâu.
"Đi ra, mau cút đi, con chó xấu xa này."
Huyên Huyên duỗi bàn chân nhỏ đá lung tung hai lần, muốn đem Teddy đá đi, lại sợ bị nó cắn, sợ hãi rụt rè.
Thấy Teddy chẳng những không có sợ, trái lại còn dữ tợn hơn, hai đứa nhỏ cũng có chút khiếp đảm.
Nhưng mà các nàng từ đầu đến cuối vẫn là đem Đào Tử ngăn ở phía sau, điều này làm cho Hà Tứ Hải rất là vui.
Lúc này Uyển Uyển mới nhớ tới những gì Hà Tứ Hải nói lúc trước, chuẩn bị từ trong túi đem trống bỏi lấy ra, đánh đuổi con chó này đi.
"Để anh." Hà Tứ Hải từ phía sau bọn họ đi ra nói.
"Đây là chó nhà ai, tại sao lại không nhốt nó lại?" Hà Tứ Hải la lớn.
Teddy nhìn thấy Hà Tứ Hải trước tiên là có chút kinh sợ, lập tức ngậm miệng lại, lùi lại mấy bước.
"Của tôi, của tôi, chó nhà tôi không cắn người." Một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với người bên cạnh nghe vậy lập tức nói.
Nói xong xoay người lại cùng với người khác nói chuyện, hoàn toàn không có để ý đến con chó của mình chút nào.
Teddy thấy chủ nhân nói chuyện, lại có tự tin, lập tức hướng về phía Hà Tứ Hải lớn tiếng kêu lên.
"Ông chủ, nó thật là dữ." Uyển Uyển thì thầm nói, đồng thời đem con tôm trên tay nàng giấu ở sau lưng, sợ bị con chó xấu xa này ăn mất.
Đào Tử thậm chí còn trực tiếp ôm lấy chân Hà Tứ Hải, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Gào gừ, gào gừ ..." Có Hà Tứ Hải ở đây, Huyên Huyên cũng không còn sợ nữa, nàng cảm thấy mình bây giờ là hổ con, gào gào mà kêu, muốn đem Teddy dọa bỏ đi.
"Đừng sợ, không sao đâu." Hà Tứ Hải mỉm cười, cúi đầu trừng mắt liếc Teddy.
Teddy ban đầu đang sủa ngay lập tức co giật, một tiếng sủa trực tiếp nghẹn ở trong cổ họng, ô ô kêu thảm, nhanh chân chạy về phía chủ nhân của mình.
"Bảo Bảo, con làm sao vậy?" Người phụ nữ trung niên hơi kinh ngạc cúi đầu hỏi.
"Ô ... Ách ..." Teddy đột nhiên ngã xuống đất liên tục co quắp.
Vẻ mặt Huyên Huyên khiếp sợ, hóa ra mình lợi hại như vậy sao?
"Đi thôi." Hà Tứ Hải ngăn ba đứa nhỏ lại trực tiếp chuẩn bị rời đi.
"Các anh không được chạy, các anh đã làm gì con chó của tôi?" Người phụ nữ trung niên lập tức hét lên.
"Gào gừ, gào gừ ..." Huyên Huyên muốn nói nàng bởi vì giả dạng làm con cọp nên mới sợ vậy.
Thế nhưng hiển nhiên, người phụ nữ trung niên cũng không hề để ý đến Huyên Huyên kêu như thế nào, mà là trực tiếp nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Dắt chó đi dạo thì phải có dây." Hà Tứ Hải bình tĩnh nhìn bà ta nói.
"Bảo Bảo nhà tôi không cắn người, anh xem nó nhỏ như vậy, làm sao có thể cắn người được chứ?" Người phụ nữ trung niên ngang ngược không biết lý lẽ mà nói.
"Thật sao?" Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi.
"Chứ sao? Hôm nay anh cũng đừng muốn rời đi." Người phụ nữ trung niên rất tàn nhẫn mà nói.
Ba đứa nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy bà cô này thật hung dữ, không nói đạo lý.
Đúng lúc này, Teddy đang nằm trên đất rầm rì đột nhiên nhảy lên, há miệng cắn vào bàn tay của người phụ nữ trung niên.
"..."
Người phụ nữ trung niên gào lên một tiếng đau đớn, một quyền đánh về phía Teddy, nhưng không ngờ Teddy cắn mạnh không buông.
Hà Tứ Hải cũng không quan tâm đến trò hề này, đưa ba đứa nhỏ đi về.
Uyển Uyển tiếp tục dắt con tôm của nàng đi.
"Em không thể học con chó xấu đó, không thể cắn người nha." nàng nói với con tôm ở trên tay.
Được nhấc lên, xoay tròn trên không trung con tôm miệng sùi bọt mép.
"Chị, cho em chơi một chút đi." Đào Tử ở bên cạnh háo hức nói.
Uyển Uyển ngược lại cũng rất hào phóng, trực tiếp đưa cho Đào Tử.
Huyên Huyên ở bên cạnh hâm mộ nhìn, "Đợi lát nữa cũng cho em chơi một chút."
"Biểu hiện hôm nay của các em đều rất tốt, như một phần thưởng các em có thể tự chọn đồ ăn cho mình." Vừa vặn đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên lập tức ném hết đống tôm tép ra sau đầu, rồi lao vào cửa hàng tiện lợi như một cơn gió.
"Chị, chị, em đến rồi nha." Huyên Huyên vọt vào, lập tức nói với cô gái nhỏ ở quầy thu ngân.
"Là em à, hoan nghênh, em muốn mua cái gì?"
Bởi vì tới nhiều lần, cô gái nhỏ thu ngân đương nhiên cũng quen biết Huyên Huyên.
"Em gọi chị hai lần." Huyên Huyên duỗi ngón tay nhỏ ra hiệu.
"Vậy thì sao?" Cô gái nhỏ thu ngân có chút khó hiểu hỏi lại.
"Chị nói em gọi chị là chị, thì chị sẽ cho em kẹo nha" Huyên Huyên nói.
Cô gái nhỏ thu ngân:...
Đây là lần trước nói với nàng, hơn nữa cũng đã cho kẹo rồi, cũng không thể mỗi lần tới gọi chị đều cho kẹo được.
Vẻ mặt Huyên Huyên lập tức nghi ngờ nhìn đối phương, nhỏ giọng thầm thì nói: "Thật là một chị gái keo kiệt ..."
"Ai hẹp hòi chứ, a, cho em một viên, nhưng mà chỉ có lần này thôi, lần sau sẽ không có nữa." Cô gái nhỏ thu ngân cũng bị dáng người bé nhỏ của cô nhóc chọc cười, đưa tay lấy kẹo ở bên cạnh đưa cho nàng.
"Em cảm ơn chị."
Huyên Huyên kiễng chân nhận lấy, vẻ mặt hết sức vui mừng.
Hà Tứ Hải theo ở phía sau đi vào vẫn nhìn không hề nói gì.
Nhưng mà đợi các nàng chọn được thứ tốt, khi Hà Tứ Hải thanh toán, hắn lấy một cây kẹo mút, quét mã, sau khi trả tiền xong thì cắm lại.
Cô gái nhỏ thu ngân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó gò má ửng đỏ nói: "Không cần như vậy đâu, em gái nhỏ rất đáng yêu, là tôi cho cô bé."
"Lần trước cô đã cho con bé rồi, sao có thể cho nhiều lần như vậy chứ, bất quá vẫn là cám ơn cô." Hà Tứ Hải nói.
Cô gái nhỏ mỉm cười.
Thực lòng mà nói, kẹo trước đó đưa cho Huyên Huyên là vì do các hoạt động còn dư lại, còn kẹo hôm nay đưa cho Huyên Huyên là do cô ấy bỏ tiền ra trả, hơn nữa còn là hàng nhập khẩu, nên cũng không rẻ.
Đương nhiên, nàng cũng không phải là không trả nổi, nhưng cách làm của Hà Tứ Hải khiến nàng cảm thấy rất là ấm lòng.
"Hoan nghênh lần sau ghé tới." nàng nói.
Huyên Huyên xoay người lại, hướng về nàng vẫy tay nhỏ.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô bé, tâm trạng của nàng đã khá lên chỉ sau một đêm.
------
Dịch: MBMH Translate