“Đến, ăn một miếng thịt bò, ăn ít đồ đông lạnh thôi.”
Hà Tứ Hải kẹp một miếng thịt bò để vào trong bát Uyển Uyển.
Đứa nhỏ từ lúc bắt đầu ăn lẩu, đã luôn so kè.
“Hiahiahia… Cảm ơn ông chủ.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
Sau đó nhìn vào trong nồi.
“Làm sao? Em còn muốn ăn cay?” Hà Tứ Hải nhìn theo ánh mắt của nàng, có chút buồn cười hỏi.
Không nghĩ tới Uyển Uyển ngay lập tức gật đầu.
“Cái này rất cay, con ăn không được, vẫn là ăn nước dùng thôi, dì lại cho con ít nước tương để chấm.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng đã gắp một miếng thịt dê để vào trong bát của nàng.
“Em tự nếm thử trước đi.”
“Nó cay.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nguýt hắn một cái.
“Vậy cũng để cho con bé nếm thử, cay là cảm giác như thế nào, không thể nghe em nói không được.” Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu có chút bất ngờ nhìn Hà Tứ Hải.
“Em trước đó có kêu anh xem qua sách giáo dục, anh có xem qua rồi.” Hà Tứ Hải nói.
“Thật ngoan.”
Lưu Vãn Chiếu vui mừng liền duỗi người qua hôn lên gương mặt Hà Tứ Hải một cái, lưu lại một vết son đỏ mờ mờ.
“eo~” Hà Tứ Hải giả vờ ghét bỏ, khiến cho Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi.
Uyển Uyển ở bên cạnh cũng không có chú ý tới, nàng hiện tại đang đối phối với miếng thịt dê ở trong bát.
Miệng nhỏ chu ra, dùng sức thổi thổi, sau đó dùng miệng nhẹ nhàng thăm dò hai lần.
Sau đó lắc đầu nhỏ, sau đó tưởng tượng mình là một con sói xám bụng lớn, ăn thịt dê con.
Sau đó sói xám lớn biến thành cún con, hoảng sợ không ngừng phun thịt ra, tiếp đó duỗi đầu lưỡi ra.
Tiếp đó cún con biến thành rồng phun lửa, ngước đầu, há miệng, dùng sức hà hơi.
“Mau uống một ít nước trái cây đi.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng đem nước trái cây bên cạnh đưa cho cô.
Uyển Uyển vội vàng rót uống mấy ngụm lớn.
Cho dù như vậy, nàng vẫn còn lè lưỡi, hà khí, nhưng cũng đã đỡ được một chút.
Nhìn hai mắt to của nàng trơn bóng, như là bị cay đến sắp khóc.
Hà Tứ Hải không nhịn được bật cười.
“Anh còn cười được à?” Lưu Vãn Chiếu nhẹ đánh hắn một cái.
“Ông chủ thật là xấu.” Uyển Uyển cũng không nhịn được lầm bầm nói.
“Uống chút nước trái cây, đừng vội nuốt xuống, ngậm trong miệng, từ từ là sẽ tốt thôi.” Hà Tứ Hải mỉm cười chỉ nàng.
Quả nhiên, làm theo phương pháp của Hà Tứ Hải, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà môi của nàng đã sưng đỏ lên.
“Thế nào? Còn muốn ăn cay nữa không?” Sau khi chờ nàng khôi phục, Hà Tứ Hải cười hỏi.
“Không ăn nữa.” Uyển Uyển lắc đầu liên tục.
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Vãn Chiếu vang lên.
“Ai vậy?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
Lưu Vãn Chiếu liếc hắn một cái, giơ điện thoại trước mặt hắn: “Mẹ của Uyển Uyển.”
Uyển Uyển đang vùi đầu ăn ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Lưu Vãn Chiếu chuyển sang gọi video, nói chuyện vài câu, liền đưa cho Uyển Uyển vẻ mặt chờ đợi.
“Mẹ.” Uyển Uyển toét miệng cười hì hì, bộ dáng lấy lòng nàng.
Chu Ngọc Quyên thấy miệng nàng dính dầu, liền hỏi: “Con ăn món gì đấy?”
“Ăn lẩu ạ.” Uyển Uyển nói xong, còn giơ điện thoại lên một vòng, để mẹ nhìn thấy.
Chỉ thấy xung quanh cây xanh tươi tốt, ánh nắng chói chang, ba người ngồi quanh bàn, ăn lẩu nóng hổi, cực kỳ thích ý.
Chu Ngọc Quyên thấy vậy, cũng an tâm hơn rất nhiều.
Chu Ngọc Quyên kỳ thực cũng rất là bất đắc dĩ.
Hà Tứ Hải có chuyện, con bé đi tìm hắn có thể thông cảm được, nhưng mà lúc không có chuyện gì, đứa nhỏ cũng thân cận với Hà Tứ Hải, động một chút là đi tìm ông chủ chơi.
Ông chủ có gì vui chứ?
Con là trẻ con, ông chủ là người lớn, ở nhà chơi cùng với ba mẹ không tốt sao?
Nhưng chính là không được, bọn họ cũng biết, Hà Tứ Hải mới là người quan trọng nhất trong lòng Uyển Uyển, là người đặc biệt nhất.
“Mẹ, con ăn ớt.” Đúng lúc này, Uyển Uyển vẻ mặt kiêu ngạo nói với Chu Ngọc Quyên.
“Thật sao? Vậy con thật lợi hại, nhưng mà con là trẻ con, ớt không thể ăn nhiều, đối với dạ dày không tốt.” Chu Ngọc Quyên nghe vậy nói.
Uyển Uyển nghe vậy rất là đắc ý.
“Con biết rồi, con ăn không có nhiều, chỉ ăn một ít thôi, hiahiahia…”
“Dì Chu yên tâm đi, cháu không cho cô bé ăn cay, chỉ nếm thử một ít cho biết thôi ạ, kém chút nữa là cay khóc.” Lưu Vãn Chiếu nghiêng đầu qua nói.
“Gây thêm phiền phức cho các cháu rồi.” Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.
“Không có chuyện gì, Uyển Uyển vừa ngoan vừa đáng yêu, yêu thích còn không kịp đấy chứ, làm sao cảm thấy phiền chứ?”
“Hiahiahia…” Nghe Lưu Vãn Chiếu nói mình ngoan, đứa nhỏ cười đến híp cả mắt.
“Vậy được, vậy không làm phiền mọi người ăn cơm nữa.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Bye mẹ, moa~” Uyển Uyển hôn lên màn hình điện thoại một cái.
Bên ngoài miệng tất cả đều là dầu, bộ dáng đáng yêu, làm tim Chu Ngọc Quyên đối diện như tan chảy ra.
Lưu Vãn Chiếu cất điện thoại di động, có chút buồn cười nói với Hà Tứ Hải: “Ghen rồi?”
“Ghen, anh ghen cái gì chứ?” Vẻ mặt Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
“Con thích ăn giấm.” Uyển Uyển ở bên cạnh nghe vậy, giơ tay nhỏ lên cao nói.
“Mau ăn đi.” Hà Tứ Hải gắp một viên cá viên cho nàng.
“Vừa nãy anh không phải cho rằng người đàn ông nào gọi cho em sao?” Lưu Vãn Chiếu hỏi tới.
“Làm sao có thể chứ?”
“Anh yên tâm về em như vậy sao?” Lưu Vãn Chiếu tức giận hỏi.
Phụ nữ thật sự là kỳ lạ, tin tưởng cô, cô cũng tức giận, không tin cô, cô cũng tức giận.
…
Ăn cơm xong, Lưu Vãn Chiếu thu dọn đồ đạc, Hà Tứ Hải đưa Uyển Uyển tiếp tục đi chơi diều, sau khi ăn xong phải vận động.
Nhưng mà hiển nhiên tâm tư của Uyển Uyển đã không còn ở trên con diều nữa.
Bên này có một con châu chấu nhảy tới, nàng lập tức đuổi theo.
Bên kia có một con bướm bay tới, nàng lập tức rón ra rón rén, tay nhỏ biến thành cua nhỏ, cong lên muốn đi bắt.
Sau đó có một con ong nhỏ từ trước mặt nàng bay qua, nàng sợ quá liền quay đầu bỏ chạy, va đầu vào mông của Hà Tứ Hải, tự mình ngã xuống đất.
Hiahiahia…
“Chơi diều, không được chần chừ.” Hà Tứ Hải xoay người đem nàng kéo lên.
“Nhưng mà… Rất vui vẻ, hiahiahia…”
Hà Tứ Hải không còn gì để nói.
Uyển Uyển thấy ong mật bay đi mất, thì tiếp tục đuổi theo con bướm.
Thế nhưng rất nhanh lại chạy về, lôi kéo Hà Tứ Hải nói: “Chỗ đó có một con sông.”
Nàng chỉ về phía trước nói.
“Có sông rất là bình thường, một cái công viên lớn như vậy cũng cần phải có nước để tưới, chỉ dựa vào hệ thống cung cấp nước cũng là không đủ.”
“Chỗ đó có tôm nha.” Uyển Uyển nói.
“Thật không?” Hà Tứ Hải cũng ngạc nhiên, lôi kéo Uyển Uyển đi tới.
Quả nhiên liền gặp được phía dưới mặt nước cỏ dại, có ít móng vuốt nhỏ ở đó nhích tới nhích lui.
“Đi, anh mang em đi câu tôm.” Hà Tứ Hải cũng thích thú nói.
Tìm một cây gậy, dùng dây diều với thịt dê còn lại cuốn vào, làm thành một cái cần câu.
Hà Tứ Hải làm ba cái, mỗi người một cái.
Chúng ta thi đấu, xem ai câu được nhiều hơn.
“Được ạ.” Uyển Uyển là người đầu tiên hưởng ứng.
“Người thắng nhất định là em rồi, phía sau nhà ông nội em cũng có một con sông, giờ…” Lưu Vãn Chiếu đột nhiên không nói nữa.
Bởi vì Huyên Huyên chính là ở con sông đó chết đuối, bây giờ suy nghĩ lại, khi đó cô ở chỗ con sông câu tôm, Huyên Huyên có lẽ cũng ngồi xổm ở một bên nhìn cô.
Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lưng cô một cái, cũng không nói gì.
Ba người trực tiếp bắt đầu trận đấu câu tôm, cần câu của Uyển Uyển dài nhất, duỗi ra xa nhất, nhưng cũng là người không kiên nhẫn nhất.
Một lúc phát hiện một đóa hoa nhỏ, liền chạy tới ngó một cái.
Một lát lại phát hiện một con bướm, liền chạy tới muốn bắt.
Một lúc lại phát hiện mây trên bầu trời giống kẹo bông, há to miệng muốn cắn một cái.
…
Nhưng cuối cùng ba người lại phát hiện, vậy mà Uyển Uyển lại câu được nhiều nhất, làm gì có đạo lý chứ?
Hiahiahia…
Tôi lợi hại không?
Đứa nhỏ chống eo bộ dáng đắc ý, kết thúc hành trình ngày hôm nay.
------
Dịch: MBMH Translate