Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1154 - Chương 1154: Ai Là Đồ Ngốc.

Chương 1154: Ai Là Đồ Ngốc. Chương 1154: Ai Là Đồ Ngốc.

Sau đó mấy ngày, Hà Tứ Hải cũng không ra ngoài, không đến thế giới ngũ phương, càng không chơi với những bảo vật mà mình lấy được.

Giống như là không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày không phải đưa đón mấy đứa nhỏ đi học, thì liền đưa Uyển Uyển đi chơi khắp nơi, ăn đồ ăn ngon.

Lưu Vãn Chiếu ngoại trừ bận rộn công việc ở ngoài, còn lại tất cả thời gian đều vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Sáng sớm hôm nay, Uyển Uyển lên lầu tìm ông chủ chơi với chiếc "Đũa Thần" sáng rực ánh đèn nhiều màu sắc.

"Hôm nay chúng ta đi thả diều được không?" Hà Tứ Hải hướng về nàng nói.

"Ừm ~ ừm ~ "

Uyển Uyển đương nhiên sẽ không phản đối, nghe vậy lập tức gật đầu nhỏ.

"Sau đó buổi trưa chúng ta ở bên ngoài ăn cơm dã ngoại." Hà Tứ Hải lại nói.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển lộ ra vẻ vui mừng.

"Đào Tử với Huyên Huyên thì sao?" nàng hỏi.

"Bọn họ phải đi nhà trẻ, hôm nay chỉ có em đi cùng anh, còn có dì Lưu."

Đang nói chuyện, Lưu Vãn Chiếu mang lều và thảm dã ngoại từ trong nhà cầm tới.

Hà Tứ Hải mang theo diều lúc trước mua cho Đào Tử đi.

Nhưng mà trước khi đi ra ngoài, bọn họ sẽ đi đến siêu thị ở tầng dưới để mua một ít đồ ăn.

Đi tới siêu thị, Hà Tứ Hải trực tiếp đem Uyển Uyển ôm để vào trong xe đẩy, đẩy nàng một đường hướng phía trước.

Uyển Uyển ngồi ở trong xe, quơ múa chiếc "Đũa Thần" của nàng.

Nói đến những phép thuật mà bản thân cô cũng không hiểu.

"A Bố Lỗ, đại Brooklyn, áo tỳ bá xì ..."

"Uyển Uyển, em đang niệm chú gì vậy." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh hỏi.

"Em để đồ ăn ngon bay vào." Uyển Uyển nói.

"Thật không? Em xem đồ ăn ngon bay tới."

Lưu Vãn Chiếu cầm lấy một gói mứt từ kệ bên cạnh ném vào trong xe.

"hiahiahia ..."

Người ở bên ngoài nhìn vào, đây chính là gia đình hạnh phúc một nhà ba người.

Hà Tứ Hải cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian đơn giản và hạnh phúc như vậy.

"Buổi trưa chúng ta ăn lẩu, mua thêm một ít đồ ăn ..." Hà Tứ Hải nói.

Kể từ khi bị thương, sức ăn của hắn tăng nhiều, mỗi ngày đều phải thu hút đại lượng cao năng lượng đồ ăn.

Không quá lời khi nói dạ dày của hắn chính là một cỗ máy phân hủy chuyển động vĩnh viễn, trên căn bản đồ ăn tiến vào dạ dày, liền bị phân giải thành các loại dinh dưỡng được cơ thể hấp thu.

Lưu Vãn Chiếu cũng biết tình hình này, cho nên đã đi thẳng đến khu thịt bò và thịt dê, mua rất nhiều thịt dê bò.

Thế nhưng cũng tránh không được lo lắng hắn ăn thịt quá nhiều, lại mua thêm nhiều rau.

Sau đó lại mua cho Uyển Uyển một ít đồ ăn vặt, lúc này mới túi lớn túi nhỏ rời siêu thị.

Hà Tứ Hải không cho Uyển Uyển sử dụng sức mạnh của mình.

Cũng không dùng pháp bảo của mình.

Liền giống như người bình thường, mang theo đồ ăn, lái xe tới đến công viên Sâm Lâm.

Đương nhiên, không được phép đốt lửa trong công viên Sâm Lâm.

Thế nhưng cân nhắc đến tình hình du khách đến dã ngoại.

Cho nên công viên trực tiếp dành ra một khu vực, toàn bộ là bê tông, xung quanh cũng không có cây cao, mà chỉ có một số loại hoa và cây cỏ.

Sau đó là những chiếc bàn đá, ghế đá đã được quy hoạch gọn gàng dành cho du khách.

Thậm chí công viên còn có thể cho thuê lò nướng với mua đồ ăn để nướng, thêm vào kiếm tiền.

Ba người tìm một nơi thoáng đãng, đập vào mắt là bãi cỏ tràn đầy màu xanh lá.

Hà Tứ Hải dựng lều, Lưu Vãn Chiếu mang theo Uyển Uyển, giúp cô bé thả diều đã mang theo.

Nhưng đến khi Hà Tứ Hải đã dựng lều xong, hai người còn chưa thả diều lên được, xoay vài cái trên không trung thì lộn đầu xuống.

"Hai người các em cũng thật là đần." Hà Tứ Hải đi tới, nhặt con diều bị rơi xuống nói.

"Hừ, anh nói ai đần đấy?" Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.

Sau đó lập tức nhảy lên trên lưng Hà Tứ Hải.

"Uyển Uyển, hắn nói chúng ta đần, đánh đi." Nói xong liền tóm lấy lỗ tai Hà Tứ Hải.

Uyển Uyển hiahia mà chạy tới, ôm lấy chân Hà Tứ Hải, ngồi ở trên bàn chân của hắn.

"Nói, đến cùng ai đần?" Lưu Vãn Chiếu ôm cổ Hà Tứ Hải hỏi.

"Ai hỏi thì người đó đần." Hà Tứ Hải nói.

"Em không có hỏi." Uyển Uyển lập tức nói.

Tiểu nha đầu ngốc này, em đến cùng là ở phe ai?

Nhưng mà có lẽ đối với nàng cũng không có ý nghĩa gì, tiểu nha đầu này quá đơn thuần.

Thế là nói thẳng: "Chúng ta cùng nhau cù lét hắn."

"Được ạ."

Uyển Uyển đem tay nhỏ ở trong miệng hà hơi, sau đó đưa đến bên eo Hà Tứ Hải, "Gãi ngươi, gãi ngươi, sợ, hiahiahia ..."

Nhưng chưa cù được hai lần, đã bị Hà Tứ Hải ôm lên.

"A, dì Lưu, mua cứu mạng."

Uyển Uyển không cù được, ngược lại bị cù, vội vàng lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Đám người náo loạn một trận.

Lưu Vãn Chiếu quay lại dọn đồ ăn ra thảm, Hà Tứ Hải giúp Uyển Uyển thả diều.

"Dây của diều không được kéo quá chặt, cũng không thể kéo quá lỏng, diều sẽ rơi xuống nếu quá lỏng, quá chặt thì sẽ bị đứt ..."

Uyển Uyển hai con mắt to xoay quanh vòng.

Hoàn toàn không hiểu Hà Tứ Hải đang nói cái gì.

"Đồ đần." Hà Tứ Hải gõ đầu nhỏ của nàng.

"hiahiahia ..."

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nàng, Hà Tứ Hải chỉ có thể lấy tay mà dạy cho nàng.

Sau đó ——

"hiahiahia ... Ông chủ bên trái, bên trái, ông chủ bên phải, bên phải ..."

Nhìn Uyển Uyển đang ngồi trên cổ Hà Tứ Hải, mặt tươi cười, hưng phấn không thôi.

Lưu Vãn Chiếu bên cạnh chợt phát hiện ra một vấn đề.

Ai là đồ đần?

......

Hà Tứ Hải nằm trên tấm thảm dã ngoại, ngửa mặt nhìn bầu trời.

Uyển Uyển với Lưu Vãn Chiếu ngồi đối mặt nhau đếm những ngọn cỏ mà Uyển Uyển đã nhặt được, mọi thứ dường như vô cùng bình lặng mà lại yên bình.

Một con chim nhỏ bay lượn quanh quẩn trên không trung.

Uyển Uyển đang đếm lá cây lập tức cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

"Được rồi, không có chuyện gì đây, chỉ là một con chim nhỏ mà thôi." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển nghe vậy mỉm cười lại cúi đầu chơi của mình.

Chim nhỏ rất nhanh bay đi, một vài đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh, liên tục biến đổi.

Biến đổi ...

Hà Tứ Hải nhớ tới giấc mộng ngày đó hắn gần chết.

Hắn đứng ở bên bờ sông nơi cha mẹ nuôi gặp nạn, nhìn nước sông róc rách chảy xuôi.

Trên mặt nước hiện ra ký ức của vô số người, không ngừng mà chảy xuôi biến ảo.

Đây là cảnh có một không hai của Vong Xuyên.

Nhưng mà con sông nơi cha mẹ nuôi gặp nạn, chỉ là một dòng sông bình thường mà thôi.

Là bởi vì hắn thương thế quá nặng ký ức xuất hiện rối loạn?

Nhưng là ——

Hà Tứ Hải lại có chút hoài nghi, bởi vì khi hắn nhìn chăm chú vào sông Vong Xuyên trong giấc mộng, chẳng biết vì sao, bỗng nhiên khiến hắn liên tưởng đến ...

Nếu quả như thật là như thế, thì cái chết của cha mẹ nuôi hắn có lẽ không phải là một tai nạn.

"Tứ Hải, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu nằm xuống bên cạnh hắn, tựa ở trên vai hắn, đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.

"Không có gì, anh đang nghĩ, rất lâu không trở về, lúc nào chúng ta cùng nhau về nhà nhìn xem tứ gia." Hà Tứ Hải nói.

"Có thể, dù sao em hiện tại bất cứ lúc nào cũng có thời gian, nếu không chủ nhật này đi, Đào Tử cũng được nghỉ."

"Được, vậy chúng ta tuần này trở lại." Hà Tứ Hải vòng tay qua vai cô nói.

"Hiện tại ... Anh cảm thấy như thế nào?" Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.

"Cái gì như thế nào?"

Lưu Vãn Chiếu ngồi dậy, cúi đầu nhìn con mắt của hắn nói: "Tâm trạng."

Hà Tứ Hải nghe vậy sững sờ một lúc, sau đó bật cười.

"Đã tốt hơn rất nhiều, anh rất tốt, cũng rất vui vẻ."

"Em cũng rất vui vẻ, hiahiahia ..."

Uyển Uyển cầm một nắm cỏ ngồi trên thảm dã ngoại bỗng nhiên tiếp lời.

Sau đó chính mình hết sức vui mừng, ngã lật nhào trên tấm thảm.

Đôi mắt xanh nhạt phản chiếu bầu trời xanh biếc.

nàng nâng đám cỏ dại trong tay lên trời.

"Đưa cho ngươi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment