Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1153 - Chương 1153: Con Yêu Mẹ.

Chương 1153: Con Yêu Mẹ. Chương 1153: Con Yêu Mẹ.

"Ôi, con yêu của mẹ, con làm sao vậy? Ông chủ cứu về rồi sao?" Chu Ngọc Quyên nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của con gái, tràn đầy lo lắng.

"hiahiahia ... Chào ông chủ nha." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy con gái mình lấm lem, mặt đầy nước mắt mà chạy về, hỏi nàng cái gì cũng không nói, chỉ nói tìm dì Lưu, làm cho nàng lo lắng muốn chết.

Cũng là nàng hỗ trợ gọi điện thoại cho Lưu Vãn Chiếu, nếu không Uyển Uyển có lẽ đã không tìm thấy Lưu Vãn Chiếu nhanh như vậy.

Nhưng mà từ tiếng khóc nức nở của con gái, qua nội dung đứt quãng biết Hà Tứ Hải gặp phải một "Kẻ rất xấu", ông chủ sắp chết, ông chủ kêu nàng đi tìm dì Lưu.

Sau đó nàng chính là ở trong nhà lo lắng chờ đợi.

Thử nói xem nàng sao có thể không lo lắng chứ?

Nàng còn định gọi điện cho chồng, sau đó ngẫm lại thì thôi.

Bởi vì gọi điện thoại cho hắn cũng không có tác dụng gì, nàng cũng không phải cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi, còn muốn tìm người an ủi.

Một người lo lắng, dù sao cũng tốt hơn hai người lo lắng.

Cho nên từ khi Uyển Uyển rời đi cùng với Lưu Vãn Chiếu.

Trái tim của nàng vẫn luôn đập liên hồi, hoang mang lo sợ, đứng ngồi không yên, vẫn ở nhà bên trong lo lắng chờ đợi, cũng không biết uống bao nhiêu nước, đi WC bao nhiêu lần.

Mãi cho đến khi nhìn thấy con gái lại xuất hiện trước mặt, nàng rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó thậm chí còn có cảm giác chóng mặt, dù sao nàng tuổi cũng không còn trẻ, căng thẳng lâu như vậy đột nhiên thả lỏng người, tự nhiên sẽ cảm thấy choáng váng.

"Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?" Uyển Uyển lo lắng vòng tay qua eo Chu Ngọc Quyên, cô bé quá thấp, vịn không tới cánh tay.

"Không có chuyện gì, mẹ nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Nhẹ nhàng tựa vào vai con gái, Chu Ngọc Quyên ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Mẹ ..."

"Mẹ không sao." Chu ngọc Quyên ngồi xuống, chậm rãi cảm thấy lấy lại sức.

Nàng đưa tay ra sờ vào khuôn mặt nhỏ bé có chút bẩn của con gái mình.

"Con có bị thương không?"

Uyển Uyển lắc đầu, sau đó nói: "Ông chủ bảo vệ con."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt ..." Chu Ngọc Quyên đưa tay lau vệt nước mắt trên mặt cô bé với vết bẩn.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con gái, Chu Ngọc Quyên đau lòng không nói nên lời, trước đây nàng thấy may mắn khi con gái mình có thể gặp được "Ông chủ" có thể đối tốt với con bé, có thể làm để họ làm bạn với con bé một lần nữa.

Bà hiện tại có chút hối hận rồi, có lẽ việc con gái trở về m Phủ và đầu thai, đối với con bé mà nói là sự lựa chọn tốt hơn.

Tuy rằng con bé sẽ trở thành bảo bối nhỏ của người khác.

Tuy rằng nghĩ tới đây nàng sẽ đau lòng khó mà hô hấp.

"Mẹ đi giúp con tắm rửa." Chu Ngọc Quyên vừa hồi lại sức đứng dậy, lôi kéo Uyển Uyển đi về phòng rửa mặt.

"hiahiahia ... Con chính là trở về để mẹ giúp con tắm rửa nha." Uyển Uyển cao hứng nói.

"Thật sao?"

"Đúng vậy ạ, dì Lưu nói phải giúp con tắm một chút, con nói không cần, con phải quay về để mẹ giúp con tắm rửa, bởi vì con yêu mẹ."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy trong lòng tràn đầy ấm áp.

Đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên ngước cổ kêu bà một tiếng.

"Mẹ."

"Ơi ~ "

"Con yêu mẹ."

Chu Ngọc Quyên lộ ra một nụ cười ấm áp, đưa tay sờ đầu nhỏ của nàng.

"Mẹ cũng yêu con, tiểu bảo bối."

"hiahiahia ..."

Mẹ mong con sẽ mãi luôn mỉm cười, vĩnh viễn vui vẻ ~!

......

"Ba ba ~ "

Đào Tử như là một con nai nhỏ vui vẻ, từ trong nhà trẻ chạy ra, nhào vào trong lồng ngực Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đưa tay đem cô bé bế lên.

"Nhiệt tình như vậy, có nhớ ba không?"

Hà Tứ Hải dùng trán của mình nhẹ nhàng đụng một cái vào cái trán trơn bóng của cô bé.

"Ừm, con nhớ ba."

Đào Tử là một đứa bé thành thật, có sao nói vậy.

Nói xong còn dùng tay nhỏ ôm lấy mặt Hà Tứ Hải, tiến đến trước mắt, quan sát tỉ mỉ.

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

Đào Tử đem thân thể thoáng ngửa ra sau, nhìn Hà Tứ Hải nói: "Ba đã là người lớn, đừng để trẻ con lo lắng, như vậy không thể được, biết không?"

"... Biết rồi."

"Nói biết có ích lợi gì chứ? Phải nhớ kỹ." Đào Tử chống nạnh, khí thế mười phần mà nói.

Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng, Hà Tứ Hải có chút buồn cười.

"Đừng cười."

"Được, ba không cười."

"Nhớ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi." Hà Tứ Hải nín cười nói.

Đào Tử thở phào một cái, duỗi tay nhỏ ra sờ đầu Hà Tứ Hải nói: "Ngoan nha, con yêu ba."

Nói xong "Bồm bộp" ở trên gương mặt Hà Tứ Hải hôn một cái, cọ cho hắn mặt đầy nước miếng.

Hà Tứ Hải giả vờ ghét bỏ nói: "Ai nha, thúi chết."

"Con không có thúi chút nào, con là em bé thơm, không tin ba ngửi đi."

Nói xong liền há to mồm hướng về trên mặt Hà Tứ Hải hà hơi.

Hà Tứ Hải đương nhiên giả vờ ghét bỏ mà đem mặt xoay qua chỗ khác.

Đào Tử ôm đầu của hắn dùng sức tách ra, nhất định phải tách lại đây để hắn ngửi thử, trong lúc nhất thời hai người náo làm một đoàn.

Hai người bọn họ chơi đùa một mảnh "Hài hòa" .

Còn hai người bên cạnh đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Huyên Huyên giang hai cánh tay, làm bộ muốn ôm một cái.

Mà Lưu Vãn Chiếu lại ôm cánh tay không hề động đậy mà nhìn cô bé.

Mắt thấy Lưu Vãn Chiếu không hề có ý muốn ôm mình.

Huyên Huyên bất đắc dĩ buông cánh tay xuống, thở dài.

"Ai ~, Chị có phải là không còn yêu em không?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra vẻ thất vọng, dường như rất là buồn.

Mặt Lưu Vãn Chiếu đen lại.

"Chị đương nhiên yêu em rồi." Nàng rất là bất đắc dĩ nói.

"Vậy tại sao chị không ôm em một cái?"

Huyên Huyên một tay chống nạnh, một ngón tay tức giận chỉ vào nàng, như một bình trà nhỏ.

"Cũng bởi vì chị yêu em, chị mới không ôm em." Vẻ mặt Lưu Vãn Chiếu thành thật nói.

"Hả?” Vẻ mặt Huyên Huyên khó hiểu.

Sau đó lộ ra vẻ ngờ vực, coi như em còn nhỏ, chị cũng đừng gạt em chứ.

"Em nghĩ xem, em bây giờ đã sáu tuổi rồi có đúng hay không?"

Huyên Huyên nghe vậy, lập tức hếch bụng nhỏ bụng của mình, ngước đầu, biểu thị nói đúng, nàng đã sáu tuổi rồi, không phải đứa bé bốn năm tuổi nữa.

"Em cũng đã sáu tuổi rồi, nếu chị lại ôm em, em nghĩ xem bạn cùng lớp của em sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy? Bọn họ có thể hay không nói Huyên Huyên đã sáu tuổi rồi, còn muốn người lớn ôm, bạn vẫn là em bé nhỏ sao?"

"Em là em bé nhỏ sao?"

"Em không phải." Huyên Huyên lập tức lắc đầu.

"Vậy là được rồi nha, cho nên chị muốn tốt cho em, nên mới không ôm em, em xem, chị rất là yêu em nha."

"Vậy sao?" Huyên Huyên gãi gãi đầu nhỏ, luôn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Hà Tứ Hải bên cạnh đang ôm Đào Tử.

Có chút phản ứng lại, thế là lập tức nói: "Vậy tại sao ông chủ lại ôm Đào Tử, hắn chẳng lẽ không yêu Đào Tử?"

"Đào Tử nhỏ hơn em, em là chị." Lưu Vãn Chiếu lập tức nói.

Hình như cũng có lý.

"Vậy được rồi, vậy chị nắm tay em đi." Huyên Huyên bất đắc dĩ đem bàn tay qua.

Lưu Vãn Chiếu mỉm cười đưa tay tới.

Bàn tay lớn nắm tay nhỏ.

"Em không muốn ôm một cái, em đã không phải là trẻ con nữa rồi, em là chị lớn có đúng không?" Huyên Huyên dường như đang lầm bầm nói với bản thân.

"Đúng vậy, em đã không còn là trẻ con nữa, em là chị lớnr ồi." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lập tức theo lời của nàng nói.

"Chị, em muốn ăn lòng nướng."

"Lòng nướng không có lợi cho sức khỏe, trẻ con ..."

→ _ →

Bị lừa rồi, hiện tại trẻ con không dễ lừa như vậy nha.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment