Trước đó Kim Trường Canh có nói, thần núi Thái Hành sụp đổ bởi vì mất đi tín đồ, mất đi quyền hành.
Nhưng mà Hà Tứ Hải thấy hai vị đại lão, bọ họ sống rất tự do, cũng không có bởi vì đại kiếp Thiên Địa mà vẫn lạc.
Sự khác biệt giữa thần núi Thái Hành và bọn họ là cái gì?
Là sức mạnh?
Nhưng mà Thần linh sức mạnh càng mạnh, thì vẫn lạc càng nhanh.
Cho nên tuyệt đối không phải là vấn đề sức mạnh.
Các ngài có Thần Quốc.
Thần núi Thái Hành có năm thế giới.
So với Thần Quốc mà nói mặc dù nhỏ một chút, nhưng cũng có thể nói là Thần Quốc.
Cho nên bất đồng duy nhất chính là tín đồ rồi.
Hai vị đại lão nắm giữ hàng vạn tín đồ, nhưng trong toàn bộ thế giới ngũ phương mà họ vừa nhìn thấy, mèo lớn mèo con hai ba con.
Thế giới ngũ phương tuy nhỏ, nhưng lại quá ít.
Hơn nữa sau khi Hà Tứ Hải đi vào, bọn họ vậy mà một chút phản kháng cũng không có.
Nếu quả như thật sự là những tín đồ sùng đạo nhất của thần núi Thái Hành, cho dù hồn phi phách tán, bọn họ cũng sẽ vùng lên phản kháng, nhưng mà bọn họ lại không có.
Cho nên khác biệt ngay ở chỗ này.
Như vậy vì sao lại có khác biệt?
Là một người đã chịu ảnh hưởng của xã hội và văn hóa hiện đại, giáo dục chính trị không phải học uổng công, rất dễ dàng để tìm ra vấn đề.
Bởi vì thiếu hụt tư tưởng chỉ đạo.
Trước đó thấy hai vị đại lão, đều có giáo nghĩa rất hoàn chỉnh.
Đây chính là tư tưởng lý luận của bọn họ.
Cho nên bọn họ mới có thể nuôi dưỡng được tín đồ sùng đạo nhất.
Có được những tín đồ sùng đạo.
Bọn họ tự nhiên có thể thu cắt được tín ngưỡng chất lượng cao.
Đồng thời tự thành thế giới, tự sản xuất và tiêu thụ ...
Hoàn toàn tách biệt với thế giới ban đầu, và nó là một thế giới của riêng nó theo đúng nghĩa.
Đương nhiên, những điều trên cũng chỉ là suy đoán của Hà Tứ Hải.
Cho nên hắn do dự không biết có nên thử ý tưởng của mình với những "Người" bên ngoài đó không.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn là buông tha cho.
Bởi vì hắn không muốn trở thành thần, tối thiểu hắn hiện tại không muốn.
Hắn chỉ muốn trở thành một người có sức mạnh.
Cho nên Hà Tứ Hải nói với Kim Trường Canh: "Các người có thể tùy ý lựa chọn, nếu như các ngươi nguyện ý ở lại chỗ này, có thể tiếp tục ở lại, nếu như không muốn, tôi sẽ mở thế giới ngũ phương ra, để cho các ngươi trở về m Phủ, nơi các người đáng lẽ phải nên đến."
Kim Trường Canh nghe vậy sâu sắc khom người chào, hướng về Hà Tứ Hải ngỏ ý cảm ơn.
"Anh đi nói cho mọi người biết tin tức này đi." Hà Tứ Hải lại nói.
Kim Trường Canh nghe vậy, lúc này mới đi ra khỏi điện ngũ phương, mọi người kỳ thực đều đang chờ đợi ở đây.
"Tứ Hải, nơi này về sau sẽ thuộc về anh sao?"
Thấy không ai, Lưu Vãn Chiếu lúc này mới khẽ hỏi.
Hà Tứ Hải gật đầu một cái nói: "Cũng thuộc về em."
"Em không muốn, một nơi rộng lớn, vắng ngắt như vậy có cái gì tốt chứ?"
Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại tràn đầy vui mừng.
Người Đại Hạ trời sinh đối thổ địa có đặc thù tình kết.
Từ xưa đến nay, người có tiền không phải mua đất chính là mua nhà, điều này là hiển nhiên.
Kim Trường Canh rất nhanh từ bên ngoài quay trở về.
"Thượng thần, tôi đã thông báo với mọi người, kính xin đại hiệp rủ lòng thương xót." Kim Trường Canh nói.
Hà Tứ Hải gật đầu, đi ra khỏi điện ngũ phương.
Chỉ thấy trên quảng trường khổng lồ chia làm hai nhóm.
"Bên trái là chuẩn bị rời đi, bên phải những người này là chuẩn bị ở lại." Kim Trường Canh nói.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn, phát hiện phần lớn đều chọn rời đi, rất ít người ở lại.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không để ý.
Trực tiếp vung tay lên, "Đoàn người" bên trái quảng trường ngay lập tức cảm thấy cảnh vật thay đổi, bọn họ đang đứng trên một sườn đồi.
Xoay người nhìn lại, chính là cổng lớn nguy nga của thế giới ngũ phương kia.
Không chờ bọn họ có di chuyển, vô số ánh sáng từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đem bọn họ đưa vào m Phủ.
Bọn họ phần lớn đều là chết ở trước đại kiếp Thiên Địa, gần đây cũng hơn 100 năm, đã sớm bị thời gian mài đi tất cả tâm nguyện, chỉ vì vẫn luôn bị giữ ở lại thế giới ngũ phương, nên không tới m Phủ được.
Nhìn bọn họ biến mất, Hà Tứ Hải dùng quyền hạn của mình, trực tiếp thu hồi cửa vào thế giới ngũ phương.
Cánh cổng hư ảo ban đầu đứng sừng sững trên sườn đồi cũng đã biến mất không còn tăm tích.
Hắn lúc này mới hướng về những người còn lại ở bên phải nói: "Những gì các ngươi làm trong quá khứ, bây giờ còn là dựa theo mà đi làm."
Hà Tứ Hải đếm một cái, ở lại có sáu người đàn ông, năm phụ nữ, tổng cộng mười một "Người" .
Đám người hướng về Hà Tứ Hải thi lễ một cái, sau đó xoay người đi xuống bậc thang.
Hai bên bậc thang có vô số ngôi nhà, đại khái chính là chỗ ở của bọn họ.
Nhìn bọn họ rời đi, Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía Kim Trường Canh hỏi: "Còn cậu thì sao? Cũng định ở lại đây sao?"
Kim Trường Canh từ cách ăn nói chào đón, liền biết hắn tuyệt đối không phải người bình thường.
Mà hắn đối với thế giới ngũ phương hiểu biết rất rõ, có thể thấy được trước đó ở trong thế giới ngũ phương hắn khẳng định cũng là có thân phận nhất định.
Kim Trường Canh nghe vậy hơi chút do dự, sau đó hướng về Hà Tứ Hải thi lễ một cái nói: "Thượng thần, tôi muốn tạm thời ở lại."
Hắn nói hai chữ tạm thời, Hà Tứ Hải đã hiểu ý của hắn.
Thế là gật đầu một cái nói: "Có thể, khi nào cậu muốn rời khỏi đây, trở lại nói cho tôi biết, trước lúc đó, cậu sẽ quản lý nơi này cho tôi."
Thế giới ngũ phương thế đều là do hắn kiểm soát, ở cái thế giới này, hắn tuyệt đối là có quyền hành, thật sự cũng không có lo lắng Kim Trường Canh sẽ giở trò xấu gì.
"Cảm ơn thượng thần đã thương xót." Kim Trường Canh nói cám ơn.
Nhưng trên mặt hắn kỳ thực không có vui vẻ cho mất, trái lại là càng nhiều mê man hơn.
Hà Tứ Hải cũng không quan tâm đến hắn nữa.
Mà chỉ nói: "Tôi họ Hà, cậu về sau gọi tôi là Hà tiên sinh, không cần kêu tôi là thượng thần nữa."
"Hà tiên sinh?" Kim Trường Canh nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
"Cậu cũng đi đi." Hà Tứ Hải xua tay áo nói.
Kim Trường Canh nghe vậy đi ra ngoài, sau đó đi về thiên điện bên phải quảng trường, không đi xuống bậc thang như những người trước đó, quả nhiên trước thân phận của hắn không bình thường.
"Tứ Hải, chúng ta hiện tại đi đâu?"
Thấy tất cả mọi người đã rời đi, Lưu Vãn Chiếu lúc này mới hướng về Hà Tứ Hải dò hỏi.
"Đương nhiên là về nhà rồi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó nhìn quanh cung điện một cái rồi sải bước đi ra ngoài.
Uyển Uyển vội vàng chạy chậm đuổi theo, sau đó đem tay nhỏ của chính mình nhét vào trong bàn tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nắm thật chặt, cúi đầu nhìn cô một cái.
hiahiahia ...
Đứa nhỏ lập tức híp mắt, bật ra một tràng cười.
Chỉ cần cùng với ông chủ bình an, cô liền rất vui vẻ.
Lưu Vãn Chiếu đã ở bên Hà Tứ Hải lâu như vậy, thêm vào trực giác của cô luôn luôn làm nhạy cảm, cho nên lập tức đã nhận ra Hà Tứ Hải có chút bất thường.
Thế là đi lên phía trước, yên lặng nắm lấy cánh tay bên kia của Hà Tứ Hải.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển nghe vậy lập tức vung tay lên.
Sau đó bọn họ trực tiếp xuất hiện ở dưới bậc thang, bọn họ cất bước liền có thể trực tiếp rời khỏi thế giới ngũ phương.
Nhưng mà Hà Tứ Hải nhận ra được Kim Trường Canh phía sau đang từ Thiên điện đi ra, yên lặng nhìn xuống.
Hà Tứ Hải dừng lại, nhưng mà không quay đầu lại, trực tiếp lôi kéo Uyển Uyển với Lưu Vãn Chiếu đi ra ngoài.
Đi tới đỉnh sườn núi, xoay người nhìn lại, chỉ thấy đâu đâu cũng là đá, không có một ngọn cỏ.
Bởi vì tất cả cây cỏ đều đã bị bọn họ phá hủy trong trận chiến.
Hà Tứ Hải hơi chút do dự, phất phất tay, một luồng khói xám thổi qua sườn núi, trong nháy mắt biến cả sườn đồi trở nên xanh tươi.
Thảm cỏ xanh mướt giống như một bãi cỏ ngoại ô khổng lồ, nhìn qua cực đẹp.
"Đi thôi, Đào Tử cũng tan học rồi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nói.
Sau đó bọn họ biến mất ở trên sườn núi, dư âm lăn xuống sườn núi, ở trong sơn cốc vang vọng.
"Sau giờ học..."
------
Dịch: MBMH Translate