"Em làm gì?" Lưu Vãn Chiếu lập tức bắt được móng vuốt nhỏ của Huyên Huyên.
"Em muốn sờ một cái."
"Trong bụng chị có em bé sao?"
Lưu Vãn Chiếu có chút ngượng ngùng gật gật đầu, buông tay nàng ra.
Móng vuốt nhỏ của Huyên Huyên lập tức sờ ở trên bụng nhỏ của Lưu Vãn Chiếu hai lần, sau đó thu về sờ sờ bụng nhỏ của mình.
"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Trong bụng của chị có em bé rồi, làm sao còn không lớn bằng em đây? Chị thật sự có em bé rồi sao?" Huyên Huyên nhìn nàng với vẻ mặt nghi ngờ.
Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười nói: "Cái bụng em lớn là bởi vì trong bụng em nhiều phân, về phần bụng của chị, đó là bởi vì vừa mới có em bé cho nên còn rất nhỏ."
"Có thể lớn bao nhiêu, lớn như vậy, lớn như vậy, hay là lớn như vậy..." Đào Tử ở bên cạnh nghe vậy lập tức hưng phấn ra hiệu.
"Chị cảm thấy có thể lớn như vậy... hi hi..." Uyển Uyển cố gắng giang hai cánh tay ra.
"Lớn như vậy, bụng của chị gái sẽ bị nổ mất..." Huyên Huyên ở bên cạnh không khỏi giật mình.
"Vậy lại nhỏ hơn một chút." Đào Tử lại nói.
...
Ba đứa nhóc còn hưng phấn hơn cả Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải, cơm cũng không ăn nữa, ở bên cạnh hưng phấn thảo luận em bé lớn bao nhiêu, hình dạng ra sao, có nghịch ngợm hay không, có nghe lời hay không, không nghe lời thì nên dạy dỗ như thế nào, mổ bụng nàng, đánh mông nàng...
Khá lắm, còn nghĩ ra được cả đối sách.
"Nhanh ăn cơm một chút đi, nếu không lát nữa anh sẽ đánh mông của các em đó." Hà Tứ Hải cầm lấy đũa cười nói.
Ba đứa nhóc nghe vậy, lúc này mới tiếp tục ngoan ngoãn ăn cơm, thế nhưng vẫn nhỏ giọng rì rà rì rầm.
"Em thật sự có sao?"
Sau khi Lưu Vãn Chiếu tỉnh táo lại, cảm thấy có chút lo được lo mất.
"Đương nhiên, việc này còn có thể gạt em sao?" Hà Tứ Hải kẹp gắp món ăn rồi đặt vào trong bát cho nàng.
Lưu Vãn Chiếu đưa tay sờ sờ cái bụng, lộ ra một nụ cười ôn nhu, sau đó hỏi Hà Tứ Hải: "Là nàng sao?"
"Anh đây làm sao biết được?"
"Nhưng mà..." Lưu Vãn Chiếu bất mãn mà dẩu miệng.
Hà Tứ Hải cười khẽ, "Nào có nhanh như vậy, ít nhiều còn phải chờ thêm mấy tháng, nhanh ăn cơm một chút đi."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ.
Hai người bọn họ nói chuyện nhỏ giọng, hai vợ chồng Lưu Trung Mưu không nghe được, cho dù nghe được sợ là cũng không rõ là có ý gì.
"Tứ Hải, cháu hình như còn chưa đến độ tuổi phù hợp, không thể lĩnh chứng." Lúc này Tôn Nhạc Dao lại có chút ưu sầu.
"Vậy thì có cái gì, làm hôn lễ trước, giấy chứng nhận thì bổ sung sau cũng được." Lưu Trung Mưu nói.
"Như vậy... vậy cũng được." Tôn Nhạc Dao nhíu mày nói.
Trên thực tế trong lòng nàng luôn cảm thấy như vậy không hoàn mỹ, nhưng mà lại không nói ra, sợ làm mọi người mất hứng.
"Có thể đi Hồng Kông lĩnh chứng, ở Hồng Kông 18 tuổi là có thể kết hôn, hơn nữa Hồng Kông cũng thuộc về Đại Hạ, không có gì khác biệt." Hà Tứ Hải tiếp lời.
"Đúng, đúng, vẫn nên lĩnh giấy chứng nhận trước rồi lại kết hôn, như vậy có vẻ chính quy hơn một chút." Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì không khỏi vui mừng.
Thấy Hà Tứ Hải đã đáp ứng, lúc này lẽ ra đã ổn định, nhưng mà Tôn Nhạc Dao lại trở nên sốt ruột.
"Cháu lúc nào thì về nhà một chuyến, thông báo cho ba mẹ chú một tiếng. Đúng, còn có bà nội của cháu nữa, nói tin tức tốt này lại cho bọn họ biết." Tôn Nhạc Dao hỏi.
Hiện tại thông tin thuận tiện như thế, thông báo một cái tin tức nào cần gặp mặt, rất hiển nhiên ý của Tôn Nhạc Dao ở trong này.
Chỉ là có chút sốt ruột không biết lúc nào cha mẹ Hà Tứ Hải sẽ tới cửa.
"Không vội, cháu còn chưa cầu hôn Vãn Vãn nữa đây." Hà Tứ Hải nói.
"Đúng, đúng."
Ngoài miệng Tôn Nhạc Dao nói như vậy, nhưng vẫn là không nhịn được mà trừng Lưu Vãn Chiếu một cái.
m thầm trách nàng nhiều trò gian, rơi túi là an, gả xong rồi lại nói, làm nhiều chuyện vô bổ như vậy có tác dụng gì?
Nhưng mà, nàng cũng lý giải được tâm tư của Lưu Vãn Chiếu, dù sao một người đời phụ nữ chỉ có một lần, không thể qua loa được.
...
...
"Trở về rồi, buổi tối ăn đã cái gì? Ăn no chưa?" Thấy con gái trở về, Chu Ngọc Quyên lập tức đem ôm nàng lên.
"Ăn no rồi, ăn thịt, còn có đồ ăn... hia hia..." Uyển Uyển vừa vỗ bụng nhỏ vừa nói.
Lời này nói ra chẳng khác gì không nói cả.
Lúc này Lâm Kiến Xuân đi tới, giang hai cánh tay rồi nói: "Cho ba ba ôm một cái, ba ba đã một ngày không thấy con rồi, nhớ ba ba hay chưa?"
Uyển Uyển giang cánh tay để hắn ôm, thế nhưng lại lắc đầu nói: "Không nhớ."
"Ha ha, thật là một đứa nhỏ thành thực, nhớ liền nói, không nhớ liền không nhớ, không giống người nào đó."
Lâm Kiến Xuân cười giơ ngón tay cái lên với Uyển Uyển, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Vũ đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Lâm Trạch Vũ: ...
Ở trong cái này nhà, quả thực thở thôi cũng là sai.
Nhưng vào lúc này, đã thấy Uyển Uyển tươi cười vẫy vẫy tay nhỏ với hắn.
Hắn không tự chủ được mà toét miệng, giơ tay lên.
Mà lúc này Lâm Kiến Xuân lại phảng phất như lơ đãng xoay người, chặn lại tầm mắt của Uyển Uyển.
Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh thấy thế, thực sự là dở khóc dở cười.
Nàng xoay người đi vào nhà bếp, chuẩn bị cho Uyển Uyển chút trái cây.
"Nói cho ba ba, ngày hôm nay con đã đi đâu chơi vậy? Có vui hay không." Lâm Kiến Xuân ôm Uyển Uyển ngồi ở trên chân của mình rồi hỏi.
"Hi hi ha ha..."
"Con đừng cứ cười thế chứ, vẫn chưa trả lời câu hỏi của ba ba đâu."
"Vui."
"Vui chỗ nào? Nơi này, nơi này, nơi này... Ồ, đây là cái gì thế?"
Hắn chợt phát hiện trên cổ Uyển Uyển hình như có đeo cái gì đó.
Uyển Uyển lúc này mới nhớ tới, nàng còn chưa cho ba ba và em trai xem ngựa gỗ nhỏ.
Thế là nàng lấy nó ra từ trong quần áo, đắc ý nói: "Ông chủ tặng cho con nha, Đào Tử và Huyên Huyên đều không có đâu."
"Có đúng không? Để cho ba xem."
Lâm Kiến Xuân đưa tay muốn cầm, Uyển Uyển lập tức dùng tay nhỏ nắm lấy, thế nhưng suy nghĩ một chút đây là ba ba liền thả ra rồi.
"Ngựa gỗ nhỏ thật là tinh xảo." Lâm Kiến Xuân quan sát tỉ mỉ rồi nói.
Chu Ngọc Quyên còn chưa nói lại việc này cho hắn, vốn chuẩn bị trước khi đi ngủ sẽ nói với hắn sau.
"Hơn nữa nhìn qua giống như là đồ cổ."
Hắn yêu thích sưu tầm, có nhất định nghiên cứu đối với đồ cổ.
"Ngựa gỗ nhỏ... Chống... Chống... Chống..."
Uyển Uyển cưỡi ở trên đùi ba ba lắc lắc cái mông nhỏ.
"Muốn cưỡi ngựa à? Chờ rảnh rỗi, ba ba sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa lớn, ngựa lớn thật sự." Lâm Kiến Xuân thả ngựa gỗ nhỏ xuống rồi nói.
"Con muốn cưỡi ngựa gỗ nhỏ." Uyển Uyển nói.
Sau đó nàng trượt xuống từ trên đùi Lâm Kiến Xuân, đi tới trước mặt Lâm Trạch Vũ, đứng thẳng người nhìn hắn cũng không nói lời nào.
Lâm Trạch Vũ: ...
Nhìn dáng vẻ nàng của nàng, Lâm Trạch Vũ làm sao lại không biết nàng có ý gì được.
Vì vậy nói: "Ngựa gỗ nhỏ rất đáng yêu."
"Hi hi..."
"Ngựa gỗ nhỏ... Lái... Lái... Lái..."
Uyển Uyển bày ra dáng vẻ cưỡi ngựa, cưỡi đi cưỡi lại ở trong phòng khách.
Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ đều nhìn nhóc con đang pha trò trước mắt với vẻ mặt đầy cưng chiều.
Càng xem càng cảm thấy yêu thích.
Lúc này Chu Ngọc Quyên bưng mâm trái cây đi ra từ phòng bếp, gọi Uyển Uyển lại đây ăn chút.
"Cưỡi ngựa gỗ nhỏ một ngày rồi, còn chưa cưỡi đủ sao?" Chu Ngọc Quyên cười nói.
"Không đủ, con còn muốn cưỡi."
Uyển Uyển vừa nói, vừa chạy đến bên người Chu Ngọc Quyên, sau đó bị Chu Ngọc Quyên nhét vào miệng một múi quýt.
Uyển Uyển nuốt miếng quýt xuống rồi đột nhiên nói: "Dì Lưu có em bé rồi."
"Có đúng không? Có em bé sao." Chu Ngọc Quyên còn không phản ứng lại.
Tiếp theo mới rõ ràng nàng đang nói cái gì.
"Con là nói dì Lưu- Lưu Vãn Chiếu có em bé rồi sao?"
Uyển Uyển gật gật đầu.
"Ông chủ còn muốn kết hôn với dì Lưu. Mẹ, con cũng muốn kết hôn, kết hôn có phải là chơi rất vui hay không, hi hi..."
Lâm Kiến Xuân: (ΩДΩ)
------
Dịch: MBMH Translate