"Không có chuyện gì, ba và mẹ chính là lo lắng cho con." Lưu Trung Mưu nói.
"Con lớn như vậy rồi, có cái gì mà phải lo lắng, phỏng chừng chính là cảm lạnh chút thôi."
"Bị cảm lạnh?" Tôn Nhạc Dao có chút không biết nói gì.
Lưu Vãn Chiếu cũng không có nhìn ra khác thương của Tôn Nhạc Dao, mà là tách ra bọn họ rồi nói: "Được rồi, đừng kẹt ở đây nữa, mẹ, nấu xong đồ ăn rồi sao? Chúng ta ăn cơm đi."
Tôn Nhạc Dao nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nói: "Chúng ta vừa ăn vừa nói đi."
"Được." Lưu Trung Mưu nói xong liền xoay người đi trở về bàn ăn.
Ba tên nhóc đã ngồi xong rồi, đang chơi đùa ở trước bàn ăn cơm.
Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống ở bên cạnh Huyên Huyên, liếc mắt nhìn bàn ăn, sau đó nghi hoặc hỏi: "Ồ, rượu đâu?"
"Ba cất rượu về rồi." Lưu Trung Mưu nói.
"Các người không uống sao?" Lưu Vãn Chiếu nghi hoặc hỏi.
"Trước không uống, lát nữa chúng ta trò chuyện một chút." Hà Tứ Hải ngồi xuống ở bên cạnh nàng rồi nói.
"Em không sao cả, các người uống đi."
Nhìn dáng vẻ tri kỷ của con gái, trong lòng của Lưu Trung Mưu đúng là ngũ vị tạp trần.
Tiểu bất điểm của hắn lớn rồi, chính mình cũng sắp làm mẹ rồi.
Hắn vừa vui cho nàng, lại cảm thấy mất mát.
Hắn nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Mà Hà Tứ Hải cũng đang suy nghĩ xem phải làm sao bây giờ.
Tôn Nhạc Dao cũng vội vàng bưng món ăn cuối cùng lên, rồi cũng ngồi xuống.
Ba tên nhóc thì không khách sáo chút nào, đã bắt đầu ăn rồi.
"Tứ Hải..." Tôn Nhạc Dao thực sự không nhịn được rồi, há mồm muốn hỏi.
"Dì à, chú Lưu, các người yên tâm, cháu sẽ phụ trách." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ, các người đang nói cái gì thế? Cái gì mà phụ trách?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh có chút nghi ngờ.
"Đương nhiên là phụ trách đối với em, cưới em làm vợ." Hà Tứ Hải quay đầu cười nói với nàng.
"Em mới không gả cho anh đâu." Lưu Vãn Chiếu hiện lên ý cười, miệng lại nói lời không đúng tâm.
Hà Tứ Hải còn chưa nói gì, Đào Tử đang ăn cơm bên cạnh đã sốt ruột rồi.
"Dì Lưu, dì không gả cho ba con làm vợ sao?"
"Yên tâm, sẽ không đâu, không gả cho ông chủ thì có thể gả cho người nào? Cũng không có ai muốn cưới nàng làm vợ cả." Huyên Huyên ở bên cạnh an ủi.
"Hi hi... Ông chủ rất tốt." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.
"Ai nói không ai cưới chị, chỉ là chị không muốn thôi, có nhiều người muốn cưới chị lắm đó nha."
Lưu Vãn Chiếu duỗi đũa gõ nhẹ một cái lên đầu của Huyên Huyên.
Huyên Huyên: →_→
"Ánh mắt này của em là có ý gì? Ăn cơm còn không chặn nổi miệng của em, nhanh ăn lên một chút."
"Hung dữ như thế, ông chủ, nàng không gả cho ngươi làm vợ thì thôi, chờ em lớn rồi, em sẽ làm vợ của anh." Huyên Huyên nhìn về phía Hà Tứ Hải rồi nói.
"Phốc..." Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đang dùng cơm đều không nhịn được cười.
Chỉ có Lưu Vãn Chiếu là để đũa xuống, trợn mắt lên đưa tay muốn bấm mặt của nàng.
"Hi hi... Ông chủ, chờ em lớn rồi, em cũng có thể gả cho anh làm vợ." Uyển Uyển cũng tham gia trò vui.
"Đều nói lời ngốc nghếch gì đó?"
Hà Tứ Hải lướt qua Lưu Vãn Chiếu, đưa tay gõ nhẹ ở trên đầu hai người bọn nhóc một cái, Đào Tử đang muốn nói chuyện sợ đến mức vội vàng che miệng nhỏ của mình lại.
"Hắn là của chị." Lưu Vãn Chiếu ôm chặt lấy cánh tay của Hà Tứ Hải.
"Hi hi..." Uyển Uyển chỉ là cười khúc khích.
Huyên Huyên lại một mặt chẳng đáng.
"Em coi rẻ chị, chính chị không muốn, còn không muốn cho người khác."
Vợ chồng Lưu Trung Mưu vừa mới cười xong nghe vậy thì lại không nhịn được mà cười to lên.
Chờ sau khi cười xong, Lưu Trung Mưu bỗng nhiên hỏi Hà Tứ Hải: "Có thể biết là con trai hay là con gái không? Đã nghĩ kỹ tên là gì hay chưa?"
"Hẳn là con gái, về phần tên thì thực sự là quá đột ngột rồi, không nghĩ tới phương diện này."
"Đứa bé đầu tiên không thể qua loa được, phải cố gắng nghĩ, chú cũng lật từ điển xem một chút." Lưu Trung Mưu nói nghiêm túc.
Tuy nói có chút thương cảm, nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng.
Bọn họ từ lâu đã nhận định Hà Tứ Hải là con rể, tuy rằng mang thai trước khi kết hôn khiến cho bọn họ có chút giật mình, nhưng mà hiện tại đã là xã hội gì rồi, quá bình thường.
Hơn nữa nếu như Hà Tứ Hải đồng ý phụ trách, bọn họ đương nhiên càng là hài lòng.
"Chờ đã, các người nói cái gì mà con trai con gái đó?"
Lưu Vãn Chiếu lại không ngốc, lúc này dường như đã rõ ràng cái gì, ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng đã đưa tay sờ bụng của mình.
"Nha đầu ngốc, con sắp làm mẹ rồi." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Mà ba đứa nhóc cũng giật mình trợn mắt, một mặt tò mò nhìn về phía bụng của Lưu Vãn Chiếu, muốn nhìn một chút xem có cái gì không giống hay không.
Bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng sửng sốt một chút, sau đó mới lẩm bẩm: "Chuyện kia... Chuyện kia, còn chưa có kết hôn mà."
"Vậy kết hôn trước." Tôn Nhạc Dao lập tức nói.
Đương nhiên, lời này là nói với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật đầu một cái rồi nói: "Mấy ngày nữa, cháu sẽ để... ba mẹ lại đây một chuyến."
Bên thôn Hà gia đã không còn ai, ông bà Tứ khẳng định là không thích hợp, cho nên để hai vợ chồng Trương Lục Quân tới cửa cầu hôn là lựa chọn tốt nhất.
“Được, vậy nói trước ngày đi, chúng ta chuẩn bị cẩn thận một chút." Tôn Nhạc Dao nghe vậy cũng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu lại không muốn, chu mỏ nói: "Anh còn chưa cầu hôn em nữa là."
Hà Tứ Hải nắm lấy tay của nàng nói: "Đừng bận tâm những thứ này, chuyện còn lại cứ giao cho anh. Người khác có thì em nhất định sẽ có, người khác không có em cũng sẽ có."
"Ừm."
Lưu Vãn Chiếu lộ ra vẻ e thẹn, tràn đầy cảm động, thân thể nhích lại gần Hà Tứ Hải, tình cảm lượn lờ giữa hai người.
Nhưng vào lúc này lại có người phá hoại bầu không khí, một cái tay nhỏ đưa qua từ bên cạnh, ngón tay còn sờ loạn lung tung về phía bụng của Lưu Vãn Chiếu như là đang đánh đàn dương cầm.
------
Dịch: MBMH Translate