Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1186 - Chương 1186: Không Dễ Chịu. (2)

Chương 1186: Không Dễ Chịu. (2) Chương 1186: Không Dễ Chịu. (2)

Hà Tứ Hải vừa mới lấy đồ ăn ra từ tủ lạnh thấy vậy thì nghi hoặc hỏi: "Là chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có chuyện gì, chính là cảm giác dạ dày có chút không dễ chịu." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Dạ dày không dễ chịu, có phải là bị cảm lạnh rồi hay không?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

"Có thể, được rồi, không sao rồi, anh bận bịu đi, không cần phải để ý đến em."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, liền hào hứng hướng về phía trước, trước đó Hà Tứ Hải đặt lối vào của Phượng Hoàng Tập ở kia, hiện tại hẳn là còn không thay đổi. Quả nhiên, chờ sau khi nàng nhảy vào cánh cửa nằm nghiêng liền đi thẳng tới thế giới Ngũ Phương.

Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, dù sao trên người Lưu Vãn Chiếu có đeo dây chuyền lông chim, thần lực trong đó giờ phút nào cũng đang tẩm bổ cho thân thể của nàng, bảo đảm nàng khỏe mạnh, cho nên sẽ không có vấn đề lớn lao gì.

Ba đứa nhóc và Lưu Vãn Chiếu chơi đến quên cả trời đất ở bên trong thế giới Ngũ Phương.

Chờ đến khi Hà Tứ Hải đi vào tìm các nàng, các nàng mới lưu luyến không rời mà đi ra.

"Con còn muốn chơi thêm một hồi đây, gọi chúng con làm cái gì?" Đào Tử hầm hừ nói.

"Tìm các con ăn cơm tối, cũng không nhìn một chút xem đã mấy giờ rồi?" Hà Tứ Hải nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nàng.

"Ăn cơm sao?

Uyển Uyển bên cạnh sờ sờ bụng nhỏ của mình, gãi đầu một cái, xoay người liền chuẩn bị về nhà, lại bị Hà Tứ Hải kéo lại.

"Anh đã nói với mẹ em rồi, tối hôm nay cùng đến nhà Huyên Huyên ăn cơm tối."

"Hi hi..."

Hà Tứ Hải mang theo hai món ăn mình làm ở nhà qua, Huyên Huyên nhón mũi chân, tò mò nhìn vào trong.

"Đây là cái gì thế?" Nàng vừa ngửi ngửi vừa hỏi.

"Thịt bò kho tương và đậu phộng giấm."

"Em nếm thử, em nếm thử..."

Huyên Huyên nuốt nước bọt một hồi, đưa tay liền muốn nắm, lại bị Lưu Vãn Chiếu đập rơi móng vuốt nhỏ.

"Tay đều bẩn chết rồi, trở về rửa tay xong rồi lại ăn."

"Ồ."

Huyên Huyên bất mãn mà miết miệng nhỏ.

Đợi đến được nhà đối diện, Lưu Trung Mưu nhiệt tình tiến lên đón.

"Tứ Hải, đã nhiều ngày không tới dùng cơm rồi, tối hôm nay hai chúng ta phải uống một chén mới được." Hắn nói vô cùng lớn tiếng.

"Được." Hà Tứ Hải cười gật đầu đáp ứng.

Huyên Huyên gãi gãi đầu nhỏ, lắc lắc ngón tay rồi nói: "Không đúng, mấy ngày trước mới đến nhà chúng ta ăn cơm mà."

"Biết con thông minh rồi." Lưu Trung Mưu đưa tay cạo cái mũi nhỏ của nàng một hồi.

Tôn Nhạc Dao bưng thức ăn đi ra xì một tiếng rồi bật cười.

Lưu Trung Mưu liền cười làm lành.

Tôn Nhạc Dao không phản ứng hắn, mà là nói với Hà Tứ Hải: "Đến thì đến, còn mang theo món gì nữa?"

"Cháu tùy tiện làm hai món, buổi tối cháu uống với chú Lưu một chút." Hà Tứ Hải cười nói.

“Được, vậy các người ngồi trước đi." Tôn Nhạc Dao nói xong liền xoay người đi vào nhà bếp.

Thấy Tôn Nhạc Dao không có phản đối, Lưu Trung Mưu không khỏi vui mừng.

"Đêm nay chúng ta uống một chút, chú sẽ mở một chai Mao Đài mà cháu mang đến lần trước." Lưu Trung Mưu cười nói.

Sau đó xoay người liền chuẩn bị đi lấy rượu.

"Ba, các người cứ ngồi, để con đi lấy cho." Lưu Vãn Chiếu chủ động nói.

Sau đó lấy giúp bọn họ một bình mao đài, đồng thời còn chủ động mở ra.

Hương vị Mao Đài lập tức tỏa ra ở trong không khí.

Lưu Vãn Chiếu lại đột nhiên bắt đầu cảm thấy không dễ chịu, che ngực.

"Lại không dễ chịu sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

Hắn đang chuẩn bị giúp nàng nhìn một cái, hắn có kiến thức y học của giáo sư Tề Nguyên Hà, tuy rằng phần lớn đều là liên quan tới Khoa ngoại tim, thế nhưng những phương diện khác cũng có liên quan.

Nhưng hắn chưa kịp xem cho Lưu Vãn Chiếu, Tôn Nhạc Dao bưng thức ăn đi ra, thấy thế liền hỏi: "Con đây là làm sao rồi?"

"Không biết làm sao bữa, nghe thấy mùi rượu này, có chút muốn nôn." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nói xong trực tiếp để chai rượu xuống, xông vào phòng vệ sinh nôn một trận.

Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu cùng nhau nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Chuyện này..." Hà Tứ Hải có chút lúng túng mà gãi gãi gò má.

Nếu như hắn chỉ là một thanh niên bình thường, Lưu Vãn Chiếu phản ứng như thế, hắn không nhất định sẽ suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng hắn có kiến thức y học của giáo sư Tề Nguyên Hà, tuy rằng Tề Nguyên Hà là chuyên gia Khoa ngoại tim, am hiểu giải phẫu tim.

Nhưng không đại biểu hắn chỉ hiểu các loại tri thức liên quan tới trái tim. Mặc dù trong lĩnh vực y học thì có thể nói là không am hiểu, nhưng chắc chắn là vượt qua rất nhiều bác sĩ bình thường.

Lưu Vãn Chiếu phản ứng như thế, người bình thường đại khái sẽ nghĩ hẳn là bị cảm lạnh dẫn đến. Nhưng mà Hà Tứ Hải hiện tại cũng phản ứng lại, có dây chuyền lông chim tẩm bổ cho thân thể nàng, hẳn là sẽ không xuất hiện tình huống như thế mới đúng.

Cho nên khả năng Lưu Vãn Chiếu mang thai vô cùng lớn.

"Chuyện này... cháu đi xem xem." Thấy hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nhìn mình chằm chằm, Hà Tứ Hải vội vàng nói.

Nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.

Lưu Vãn Chiếu đang nằm nhoài trên bồn rửa mặt nôn khan.

"Không sao chứ." Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng Lưu Vãn Chiếu.

Thần lực kích phát theo.

Không cần sờ mạch đập, cũng không cần kiểm tra mang thai gì đó, tình trạng thân thể của Lưu Vãn Chiếu lập tức phản hồi ở trong đầu Hà Tứ Hải một cách rõ ràng.

Sau đó hắn ngây người rồi, bởi vì Lưu Vãn Chiếu thật sự mang thai rồi.

Hắn còn chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào.

Vốn đang chuẩn bị qua hai năm nữa sẽ kết hôn với Lưu Vãn Chiếu, dù sao hắn còn chưa tới tuổi tác quy định, nhưng bây giờ nhìn lại thì không thể để chuyện bị dở dang được.

"Trong lòng có chút không dễ chịu, hẳn là bị cảm lạnh rồi. Được rồi, không sao cả, không cần lo lắng cho em." Lưu Vãn Chiếu ngẩng đầu lên, vừa súc miệng vừa mỉm cười nói với Hà Tứ Hải qua gương.

Cô gái ngốc này, bản thân mình vẫn không có phản ứng lại, thật sự coi là bị cảm lạnh sao.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, anh dìu em ra ngoài." Hà Tứ Hải nói.

"Em chỉ bị lạnh một chút, nào có khoa trương như vậy? Đi mà cũng cần người đỡ?" Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó tránh khỏi tay Hà Tứ Hải, nhanh chân đi ra phòng vệ sinh.

Tiếp theo, nàng bị hai vợ chồng Lưu Trung Mưu đứng dò xét ở trước cửa phòng vệ sinh làm cho sợ hết hồn, cũng may có Hà Tứ Hải ở phía sau đỡ một cái.

"Ba, mẹ, các người làm gì thế?" Lưu Vãn Chiếu nghi hoặc hỏi.

"Chuyện này..."

Tôn Nhạc Dao vừa muốn nói chuyện, lại bị Lưu Trung Mưu kéo một cái, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải phía sau nàng.

Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment