Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1185 - Chương 1185: Không Dễ Chịu.

Chương 1185: Không Dễ Chịu. Chương 1185: Không Dễ Chịu.

Hà Tứ Hải mang theo ba đứa nhóc về đến nhà.

Mới vừa vào trong nhà, chuẩn bị đổi dép.

Lại nghe Đào Tử nói: "Chờ một chút."

Hà Tứ Hải bị nàng làm cho sợ hết hồn, "Sao thế?"

Liền thấy Đào Tử khom lưng, sắp xếp đôi dép dưới chân của Hà Tứ Hải một cách ngay ngắn.

Ánh mắt của Huyên Huyên ở bên cạnh sáng lên, như rõ ràng cái gì đó.

Hà Tứ Hải đổi dép với sự nghi ngờ dưới gương mặt tươi cười của Đào Tử.

Mới vừa vào nhà, liền thấy Huyên Huyên thùng thùng chạy đến trước mặt hắn.

"Em đang làm gì đó?"

"Ông chủ, có khát hay không, có muốn uống nước hay không, em rót cho anh chút nước nha."

"Anh không khát."

"Vậy anh có muốn ăn trái cây hay không, em đi rửa giúp anh một chút." Huyên Huyên lại vội vàng nói.

Thấy Hà Tứ Hải kinh ngạc nhìn nàng, nàng vội vàng nói: "Anh ăn đi, ăn nhiều trái cây, thân thể bổng bổng, phân sướng sướng."

Hà Tứ Hải: ...

"Anh không ăn."

Khá lắm, nhóc con tức rồi, xoa eo nhỏ, giẫm chân.

“Cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, anh muốn làm gì?"

Nhìn dáng vẻ khí thế hùng hổ của nàng, Hà Tứ Hải đẩy đầu nhỏ của nàng qua một bên rồi bước qua.

Nhóc con xoay một vòng, đầu óc choáng váng. Nàng tức đến mức vung tay, đuổi theo Hà Tứ Hải đưa tay muốn đánh mông của hắn.

Hà Tứ Hải mới vừa ngồi xuống ở trên ghế sô pha, Đào Tử đã cầm một cái đệm cho hắn, để hắn dựa vào.

Như này còn chưa hết, nàng còn ân cần nói: "Ba ba, con bật ti vi cho người xem nha, Peppa Pig, hay lắm đó."

"Không xem."

"Vậy Tom & Jerry thì sao? Vô cùng thú vị nha."

"Không xem, ba không muốn xem ti vi, các con tự chơi đùa với nhau đi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó Đào Tử cũng tức giận rồi.

Nàng chạy đến đứng đối diện với Huyên Huyên, tức giận nhìn hắn.

"Các con muốn làm gì?"

"Hi hi..."

Đào Tử: →_→

Huyên Huyên: →_→

Uyển Uyển vội vàng che miệng nhỏ lại.

Nhưng mà nụ cười này của Uyển Uyển, đúng là nhắc nhở Hà Tứ Hải, khiến hắn có chút bừng tỉnh.

"Các em không phải là muốn quà đó chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.

Hai đứa nhóc vội vàng gật gật đầu.

"Không được, đây là vì Uyển Uyển đã giúp anh một việc rất lớn, gặp phải nguy hiểm rất lớn nên mới nhận được khen thưởng. Nếu như các em có thể nhận nó một cách dễ dàng như vậy thì đối với Uyển Uyển mà nói, chẳng phải là rất không công bằng hay không?"

Hà Tứ Hải nói tới đây, Uyển Uyển đắc ý ngẩng cao cổ, lại ưỡn ngực.

"Ai ~ "

Hai đứa cùng nhau buông tay, vẻ mặt mất mát.

"Được rồi, mấy người các em đi Ngũ Phương chơi đi, để Uyển Uyển lấy ngựa gỗ nhỏ ra cho các em cưỡi một hồi." Hà Tứ Hải an ủi.

"Ngũ Phương?" Hai đứa nhóc có chút nghi hoặc.

Uyển Uyển lại ngực ưỡn, được rồi, không phải ngực, là bụng nhỏ, ưỡn đến mức càng lợi hại rồi.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà vỗ nhẹ trên bụng nhỏ của nàng một cái rồi nói: "Đi đi, nhớ phải ra trước giờ cơm tối."

Nhìn ba đứa nhóc rời đi, Hà Tứ Hải đứng dậy chuẩn bị làm cơm tối, liền thấy có tiếng người mở cửa.

Là Lưu Vãn Chiếu trở về rồi.

"Ngày hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Hà Tứ Hải nói.

"Mệt chết rồi."

Lưu Vãn Chiếu thả túi công văn trên tay xuống bàn, sau đó bưng ấm nước trên bàn rót cho mình một chén nước, rầm rầm mấy cái, tiếp theo bị sặc phải ho khan, vuốt bụng.

"Uống chậm một chút." Hà Tứ Hải đi tới, vội vàng vỗ vỗ giúp nàng.

"Không sao." Lưu Vãn Chiếu thở ra, sau đó ngồi xuống ghế dựa.

"Ngày hôm nay bận bịu cái gì rồi mà mệt như vậy?"

Hà Tứ Hải lấy tay đặt lên trên đầu nàng, Lưu Vãn Chiếu nhân cơ hội tới gần.

"Còn không phải là vì thủ tục quỹ, tuy rằng Đinh Mẫn có thể giúp đỡ thay rất nhiều chuyện, nhưng còn có một số chuyện nhất định phải là em tự mình đi mới được." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Làm xong chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Làm xong rồi, hiện tại chỉ chờ lắp đặt thiết bị, sau đó quỹ sẽ chính thức khai trương." Lưu Vãn Chiếu ngồi thẳng người rồi nói.

"Vất vả rồi, em nghỉ ngơi một hồi, anh xem trong tủ lạnh còn có thức ăn gì hay không, buổi tối anh làm cho em chút đồ ăn ngon." Hà Tứ Hải nói.

"Hừ, anh đừng có mà dỗ em làm không công giúp anh, sớm biết mệt như thế, lúc trước em không nên tiếp nhận." Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi nói.

"Ha ha, muộn rồi."

Hà Tứ Hải khom lưng nhẹ nhàng nặn nặn mũi của nàng, Lưu Vãn Chiếu há mồm muốn cắn, Hà Tứ Hải đứng thẳng người lên chuẩn bị đi làm cơm, lại bị Lưu Vãn Chiếu kéo lại một cái.

"Không cần làm nữa, cha em bảo anh tối nay qua nhà em ăn cơm." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Ồ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Bởi vì Lưu Trung Mưu cũng không nấu cơm, cho nên bình thường người mời cơm đều là Tôn Nhạc Dao, hắn chủ động mời đúng là rất hiếm thấy.

"Lần trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói huyết áp của ông ấy có chút cao, mẹ em liền hạn chế ông ấy uống rượu. Ông ấy bảo anh qua ăn cơm, đại khái chính là muốn uống cùng anh một chén, mẹ em cũng không tiện phản đối."

Lưu Vãn Chiếu cười nói, xem ra nàng đã nhìn ra kế vặt của Lưu Trung Mưu.

"Được, vậy anh làm hai món nhắm rượu." Hà Tứ Hải cũng cảm thấy vui vẻ.

"Đúng rồi, Đào Tử đâu?"

"Cùng Huyên Huyên vào Ngũ Phương chơi rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Ngũ Phương?"

"Chính là thế giới nhỏ mà em đến lần trước, anh hợp nhất Phượng Hoàng Tập theo chân nó rồi."

"Có đúng không, em đi xem xem."

Lưu Vãn Chiếu hứng thú, thả cốc xuống liền muốn đứng dậy, sau đó sờ sờ ngực, nhíu mày.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment