Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1184 - Chương 1184: Chơi Đùa.

Chương 1184: Chơi Đùa. Chương 1184: Chơi Đùa.

"Buổi trưa phong phú như thế sao?" Nhìn thức ăn đầy bàn, Hà Tứ Hải hơi xúc động.

"Đều là dì Chương làm." Chu Ngọc Quyên nói.

Dì Chương là dì nấu cơm bọn họ mời về sau khi đến Hợp Châu, tuy rằng tuổi có chút lớn, thế nhưng nấu ăn rất ngon, bởi vì quê nhà là Nam Việt, cho nên đặc biệt am hiểu làm món Quảng Đông.

Khẩu vị của món Quảng Đông thanh đạm, giữ vững nguyên liệu nấu ăn, cho nên bớt chút dầu chút muối chút gia vị, có thể xem như là món ăn khỏe mạnh nhất trong tám món ăn lớn.

Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên lớn tuổi rồi, Uyển Uyển lại nhỏ, đương nhiên đặc biệt chú trọng những thứ này.

Bởi vì là món Quảng Đông, cho nên rất biết nấu canh, mỗi bữa ắt không thể thiếu.

"Dì Chương đâu? Gọi nàng ra ăn cùng luôn." Hà Tứ Hải hỏi.

"Nàng trở về rồi, mấy ngày trước chồng của dì Chương nằm viện, buổi trưa nàng phải đi đưa cơm cho hắn…"

Lúc nói chuyện, Uyển Uyển đã bò lên trên ghế ngồi, cầm đũa nhỏ chờ ăn cơm.

Hà Tứ Hải cũng không khách sáo nữa, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Uyển Uyển, Chu Ngọc Quyên ngồi đối diện bọn họ.

Với cái tuổi này của Chu Ngọc Quyên, cũng không cần cái gì mà tránh hiềm nghi nữa rồi.

Nếu như là một người mẹ trẻ tuổi và con gái, Hà Tứ Hải vẫn đúng là không tiện một mình tới nhà ăn cơm.

"Lúc xế chiều, có muốn đến Ngũ Phương chơi cùng với anh hay không?" Hà Tứ Hải Uyển Uyển hỏi đang ăn cơm.

"Ồ?"

Uyển Uyển nghe vậy xoay đầu lại, trên gương mặt nhỏ nhắn còn dính hạt cơm, bộ dạng ngốc manh.

"Anh là nói có muốn đi Ngũ Phương hay không." Hà Tứ Hải nói lần nữa.

Uyển Uyển lúc này mới phản ứng được, lập tức vui mừng gật gật đầu.

"Ngũ Phương là nơi nào? Chơi vui không? Lần sau mẹ dẫn con đi chơi."

Chu Ngọc Quyên còn tưởng rằng Ngũ Phương là một sân chơi nào đó.

"Nếu như buổi chiều dì Chu không có chuyện gì thì đi cùng luôn đi." Hà Tứ Hải cười nói.

"Dì mỗi ngày đều rảnh rỗi."

Chu Ngọc Quyên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp ứng.

. . .

"Đây chính là Ngũ Phương? Đây không phải là Phượng Hoàng Tập sao?"

Khi thấy dãy núi liên miên trước mắt, cử lớn hùng vĩ hùng tráng, Chu Ngọc Quyên giật mình há to mồm.

Nhưng mà nhìn thấy đền thờ của Phượng Hoàng Tập, làm cho nàng tìm tới một tia cảm giác quen thuộc.

Mà lúc này có một đầu Thần Lộc chạy nhanh đến từ bầu trời, sau đó vững vàng hạ xuống ở trước mặt của bọn họ.

Uyển Uyển vừa muốn lên đón, Chu Ngọc Quyên liền sốt sắng mà kéo nàng lại.

"Hi hi… Mẹ, đây là Đại Hoàng." Uyển Uyển cười nói.

"Đại Hoàng?" Chu Ngọc Quyên sửng sốt một chút.

Thấy bộ dáng quen thuộc của con gái, nàng liền hỏi: "Con biết sao?"

"Nó là Đào Tử nuôi nha." Uyển Uyển nói.

Chu Ngọc Quyên: ...

Được rồi, là nàng kém kiến thức.

Thế là thả tay Uyển Uyển ra, Uyển Uyển đi lên trước, duỗi tay nhỏ ra, Đại Hoàng lập tức cúi đầu, cho nàng nhẹ nhàng xoa xoa.

“Đừng lo lắng, ở thế giới này sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì." Hà Tứ Hải nói.

"Là dì quá sốt sắng rồi." Chu Ngọc Quyên hơi ngượng ngùng mà nói.

Mà lúc này, Uyển Uyển đã không thể chờ đợi được nữa mà ném ngựa gỗ nhỏ của nàng trên mặt đất, sau đó cưỡi đi tới.

"Ngựa gỗ nhỏ, lái, lái, lái. . ."

Sau đó chạy như một làn khói, Đại Hoàng cũng vội vàng chạy theo.

Nhìn bọn họ rời đi, Hà Tứ Hải lúc này mới nói Chu Ngọc Quyên: "Cháu mang dì đi tham quan nơi này một chút đi?"

"Không phiền phức chứ?"

"Không phiền phức."

"Vậy thì cảm ơn."

Kim Trường Canh đứng ở trên núi cao xa xa nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, cũng hướng xuống dưới núi, phía sau còn có Tôn Tự Như.

"Mẹ, mẹ, chúng cùng cưỡi ngựa nhỏ đi..."

Uyển Uyển cưỡi ngựa gỗ nhỏ chạy về từ đằng xa.

"Mẹ không thể cưỡi được." Chu Ngọc Quyên cười nói.

Nàng mà cưỡi lên thì sợ là chân sẽ chạm đất mất, ngựa nhỏ quá thấp bé rồi.

"Vậy… Vậy mẹ cưỡi Đại Hoàng đi." Uyển Uyển suy nghĩ một chút, nhìn về phía Đại Hoàng phía sau.

Đại Hoàng gọi hai tiếng ô ô.

"Ô ô….hi hi…" Uyển Uyển đần độn học theo hai tiếng.

Đại Hoàng có nhân tính, nghe hiểu ý của Uyển Uyển, đi tới, cúi người xuống ở dưới chân Chu Ngọc Quyên.

Chu Ngọc Quyên hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có lập tức cưỡi lên, mà là nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Không sao, dì cứ thử xem đi, rất ổn." Hà Tứ Hải nói.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy quay đầu lại nói với Đại Hoàng: "Đắc tội rồi."

Sau đó vươn mình cưỡi lên, lúc ở Hồng Kông, bản thân Lâm Kiến Xuân có nuôi ngựa, cũng là hội viên trường đua ngựa, cưỡi ngựa đối với nàng mà nói cũng là xe nhẹ chạy đường quen.

Thế nhưng lúc Đại Hoàng đạp không mà lên, nàng vẫn còn khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

"Mẹ, đừng sợ nha." Uyển Uyển cưỡi ngựa gỗ nhỏ ở phía dưới cao giọng an ủi.

"Mẹ không sợ, mẹ dũng cảm giống như con vậy." Chu Ngọc Quyên lớn tiếng nói.

"Hi hi…"

Nhìn các nàng rời đi, Hà Tứ Hải nhìn về phía Kim Trường Canh và Tôn Tự Như đang đi lên phía trước.

Buổi chiều.

Nhà trẻ.

Một bầy "Lợn nhỏ" chen chúc mà ra.

Uyển Uyển đứng ở trước mặt Hà Tứ Hải, ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Ba ba, ông chủ, ba ba Đào Tử..."

Thẩm Di Nhiên, Đào Tử và Huyên Huyên chạy thẳng về phía Hà Tứ Hải.

"Hi hi.. Chào các em." Uyển Uyển vui vẻ vung vẩy tay nhỏ, sau đó cố gắng ưỡn ngực.

Đào Tử giang hai cánh tay muốn ôm ôm, nhưng mà Uyển Uyển lại đứng ở phía trước, ôm chặt lấy nàng.

Không chỉ ôm lấy nàng, còn hôn kít một cái ở trên mặt Đào Tử.

Đào Tử: (? o? )

Uyển Uyển thả Đào Tử ra, ưỡn ngực.

Đào Tử không chú ý, nhưng bên cạnh lại có một cái tay nhỏ sờ về phía trước ngực Uyển Uyển.

"Cái này là của chị." Uyển Uyển một phát bắt được ngựa gỗ nhỏ treo trước ngực, nghiêng người né tránh qua.

"Em chỉ muốn nhìn một chút, nhanh để em xem một chút."

Huyên Huyên dùng mông chen Đào Tử qua một bên.

"Chỉ có thể nhìn một hồi thôi đó nha." Uyển Uyển nghe vậy, cẩn thận từng li từng tí một mà buông tay ra.

Đào Tử và Huyên Huyên lập tức rướn cổ lên.

Thẩm Di Nhiên đẩy hai người ra, cũng duỗi đầu qua.

"Oa, ngựa nhỏ thật là đẹp nha." Đào Tử thán phục một tiếng.

"Hi hi….Đẹp đúng chứ? Ông chủ tặng cho chị nha." Uyển Uyển đắc ý nói.

Đào Tử: (? ? ? )

Huyên Huyên: (? ? ? )

Hà Tứ Hải: ⊙﹏⊙‖∣°

"Cái này, Uyển Uyển giúp ba một chuyện, đây là phần thưởng của nàng." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi giải thích.

"Có đúng không?" Bạn nhỏ Thẩm Di Nhiên xem trò vui ở bên cạnh cướp lời.

Đào Tử và Huyên Huyên lập tức nhìn về phía nàng.

"Ha ha, tớ chỉ hỏi một chút." Thẩm Di Nhiên gãi đầu một cái rồi lúng túng nói.

Sau đó nàng bị bà nội lôi đi, nàng phải về nhà rồi.

Lúc này, Đào Tử cầm cặp sách nhỏ, lấy ra một tấm thẻ từ bên trong rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Giáo viên muốn con giao nó cho ba mẹ." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải mở ra xem, hóa ra là một bức thư mời họp phụ huynh, mời hắn tuần sau tham gia họp phụ huynh do trường học tổ chức, phía trên còn có một ít hoạt động với con cái.

"Ba ba sẽ tham gia chứ?" Đào Tử hỏi với vẻ mặt chờ đợi.

"Đương nhiên rồi." Hà Tứ Hải trịnh trọng nói.

Đào Tử vui vẻ nở nụ cười.

Mà lúc này Huyên Huyên còn dây dưa Uyển Uyển, muốn nàng đưa ngựa gỗ nhỏ cho mình đeo thử.

"Không được, cái này là của chị."

Uyển Uyển nhét nó vào trong quần áo của mình, không cho nhìn.

Huyên Huyên vốn đã sắp từ bỏ rồi, lúc này lại nghe Uyển Uyển nói: "Ngựa gỗ nhỏ còn có thể biến lớn, sau khi biến lớn có thể cưỡi nó chạy, có thể xuyên xuống dưới đất..."

Khá lắm, Huyên Huyên lần này lại càng thêm cảm thấy hứng thú, tiếp tục quấn lấy nàng, bảo nàng cho mình vui đùa một chút.

“Không cho, cái này là của chị, hi hi ha ha…”

Càng không cho nhìn, Huyên Huyên càng muốn nhìn, tâm như bị mèo gãi vậy. Nàng vô cùng khó chịu, vò đầu bứt tai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment