Ngày thứ hai.
"Đến, đây là phần thưởng của em."
Hà Tứ Hải đưa ngựa gỗ nhỏ trong lòng bàn tay tới trước mặt Uyển Uyển.
"Khen thưởng sao?"
Trong đôi mắt to màu lam nhạt của Uyển Uyển tràn đầy vui sướng.
"Đúng, khen thưởng em dũng cảm." Hà Tứ Hải nói.
"Đào Tử có không?" Uyển Uyển không có nhận lấy, mà là tiếp tục hỏi.
"Không có." Hà Tứ Hải lắc đầu một cái.
"Huyên Huyên thì sao?" Nàng lại hỏi.
"Cũng không có, đây là phần thưởng của em." Hà Tứ Hải cười nói.
Uyển Uyển nghe vậy, lúc này mới vui vẻ nhận lấy.
Hà Tứ Hải: ...
Làm sao nhìn như Đào Tử và Huyên Huyên đều không có lại làm cho nàng càng thêm hài lòng vậy?
Uyển Uyển tò mò đánh giá ngựa gỗ nhỏ trong tay, toàn thân đỏ thẫm, có yên có cương, trên cổ còn có một cái lục lạc nhỏ, rất tinh xảo, quả thực giống hệt như thật.
Nàng cầm nó muốn vào trong miệng, muốn cắn một cái thử xem.
Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản nàng lại.
"Đây là gỗ, làm sao có thể cắn được?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Hi hi…."
Uyển Uyển vui vẻ, sau đó xoay người chạy đến bên người Chu Ngọc Quyên, hai tay nâng cao, vui vẻ nói: "Mẹ, đây là ông chủ khen thưởng cho con nha."
"Có đúng không? Thật là đẹp, vậy con đã cảm ơn ông chủ hay chưa?" Chu Ngọc Quyên cười híp mắt hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó xoay người lại chạy về, nói với Hà Tứ Hải: "Cám ơn ông chủ."
"Không cần khách sáo." Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Chu Ngọc Quyên cũng mỉm cười đi tới.
Sáng sớm Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đi vườn trẻ, trên đường trở về vừa vặn gặp phải nàng mang theo Uyển Uyển đi dạo công viên Lâm Hồ, ngay sau đó liền đi cùng nhau.
"Tứ Hải, cảm ơn cháu đã tặng quà cho Uyển Uyển, nàng rất yêu thích." Chu Ngọc Quyên khách sáo nói.
"Hi hi…Con rất yêu thích." Uyển Uyển nâng ngựa gỗ nhỏ trong tay, cọ cọ ở trên gương mặt.
"Em ném nó lên mặt đất thử xem." Hà Tứ Hải cười nói.
Uyển Uyển: (;′?)
"Thử một chút xem." Hà Tứ Hải cười nói.
"Sẽ hỏng mất." Uyển Uyển đánh giá ngựa gỗ nhỏ trong tay rồi nói.
"Yên tâm đi, sẽ không."
Uyển Uyển nghe vậy thì suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí một mà ném ngựa gỗ nhỏ ở trên mặt đất.
Điều làm cho nàng bất ngờ chính là ngựa gỗ nhỏ lại có thể chạm đất.
"Ồ. . . hia hia hia.." Nhóc con lập tức cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà nàng vừa mới vui được một nửa, ngựa gỗ nhỏ bỗng nhiên biến lớn hơn.
Không chờ nàng kinh hô, ngựa nhỏ đã cao gần bằng với nàng.
Sau đó liền thấy ngựa gỗ nhỏ phát ra một tiếng hí, móng sau còn đạp tại chỗ hai lần.
"Ồ…?" Uyển Uyển lúc này mới thốt ra tiếng kinh ngạc.
Chu Ngọc Quyên bên cạnh cũng vô cùng giật mình, sau đó vội vàng nhìn xung quanh một chút.
Nhưng mà phát hiện người bốn phía hình như đều hoàn toàn không có chú ý tới bên này.
Thậm chí còn có một bà lão thong dong đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Mà lúc này, ngựa nhỏ đã cao đến đỉnh đầu Uyển Uyển, cuối cùng cũng ngừng lại.
Ngựa gỗ nhỏ màu đỏ sẫm nhìn vừa dễ thương vừa đáng yêu.
"Em cưỡi lên thử xem." Hà Tứ Hải đưa tay ôm Uyển Uyển lên trên lưng ngựa gỗ nhỏ.
"Nắm chặt dây cương." Hà Tứ Hải nhét dây cương vào bên trong tay nhỏ của nàng.
"Tứ Hải…" Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì." Hà Tứ Hải an ủi.
Sau đó quay đầu lại nói với Uyển Uyển đang có chút thấp thỏm: "Đừng sợ, cưỡi nó như cưỡi Đại Hoàng vậy."
"Đại Hoàng?"
Nghĩ đến cảm giác cưỡi Đại Hoàng, Uyển Uyển cũng đương nhiên là không còn sợ sệt nữa rồi.
Lúc này Hà Tứ Hải đưa tay vỗ nhẹ ở trên mông ngựa một cái, ngựa nhỏ lập tức bắt đầu chạy.
"Oa…"
Uyển Uyển hưng phấn kinh ngạc thốt lên.
Ngựa gỗ nhỏ bắt đầu chạy chậm, dần dần tăng tốc, sau đó căn bản không nhìn thấy thân hình, chỉ thấy một cái bóng mờ quay xung quanh vườn hoa phía trước, ngoài ra, chính là tiếng cười hi hi của Uyển Uyển.
"Uyển Uyển có thể ngã hay không?" Chu Ngọc Quyên có chút lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi, cưỡi ở trên lưng ngựa sẽ không cảm giác được tốc độ, rất vững vàng, càng không cần lo lắng đến chuyện sẽ rơi xuống."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, ngựa gỗ nhỏ bỗng nhiên xuyên vào trong đất, biến mất ở trước mặt bọn họ.
"Uyển Uyển?" Chu Ngọc Quyên xông về phía trước một bước, kinh hoảng kêu lên.
"Bọn họ chui xuống đất rồi." Hà Tứ Hải giải thích.
Tiếp theo liền thấy Uyển Uyển lại cưỡi ngựa đỏ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đồng thời còn giảm tốc và chậm rãi đi tới.
"Ông chủ, ông chủ, con ngựa nhỏ này chơi thật vui nha." Uyển Uyển hưng phấn đến không biết làm như thế nào cho phải.
"Thích không?" Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng xuống từ trên lưng ngựa nhỏ.
"Thích." Uyển Uyển vui vẻ nhảy nhót.
Hà Tứ Hải nhét dây cương ngựa gỗ vào bên trong tay nhỏ của nàng, ra hiệu nàng kéo nó.
Uyển Uyển nghe lời, nhẹ nhàng kéo một cái, ngựa gỗ nhỏ lập tức thu nhỏ lại, cuối cùng lại biến thành dáng vẻ to bằng bàn tay một lần nữa, treo lơ lửng ở trong lòng bàn tay của nàng.
"Hi hi ha ha..."
Nàng vô cùng vui vẻ.
"Mẹ, cái này thật lợi hại nha." Nàng hưng phấn nói với Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh.
"Con làm cho mẹ lo lắng chết rồi." Chu Ngọc Quyên ôm lấy nàng rồi nói.
Nào còn chú ý đến chuyện nàng có chơi vui hay không.
Uyển Uyển ôm cổ của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng rồi an ủi: "Đừng sợ, dũng cảm một chút."
"Ha ha… Ô ô...."
Chỉ một câu nói này, Chu Ngọc Quyên chẳng biết vì sao, vốn đang cười lại đột nhiên mất khống chế ôm Uyển Uyển rồi khóc lớn lên.
" y…" Hà Tứ Hải trong lúc nhất thời cũng có chút mờ mịt, chẳng lẽ mình tặng sai quà rồi.
Cũng đúng, mặc dù mình đã an ủi nàng rằng ngựa gỗ nhỏ không có gì nguy hiểm, nhưng mà nhìn tốc độ kia thì đúng là còn rất đáng sợ.
"Mẹ, người làm sao thế?" Uyển Uyển luống cuống tay chân, vội vàng lau nước mắt giúp mẹ.
"Cái kia. . . Nếu không cháu thu hồi ngựa gỗ nhỏ lại trước, rồi lại tặng cho Uyển Uyển một món quà khác." Hà Tứ Hải lên tiếng.
"Hả?"
Uyển Uyển nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, vội vàng giấu tay nhỏ vào trong lồng ngực.
"Không, không phải vấn đề của cháu, cũng không phải vấn đề quà tặng." Chu Ngọc Quyên vội vàng lau nước mắt rồi giải thích.
"Dì chỉ là nghe Uyển Uyển nói câu nói này, nên có chút xúc động mà thôi." Chu Ngọc Quyên nghẹn ngào, đứng lên cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.
Chỉ có người hiểu rõ quá khứ của Uyển Uyển, mới sẽ hiểu câu nói này quan trọng cỡ nào đối với Uyển Uyển.
Tương tự, nàng cũng hy vọng có người có thể nói với nàng lời nói như vậy.
Nhưng mà không có, không có một ai cả.
Cho nên Chu Ngọc Quyên mới cảm thấy lòng như đao cắt, chịu không được nên mới khóc.
Hà Tứ Hải không muốn nhắc lại việc này, đổi chủ đề: "Con ngựa gỗ nhỏ này còn là một tấm bùa hộ mệnh, dây cương có thể đeo ở trên cổ, lúc gặp phải nguy hiểm thì có thể chống đỡ được thương tổn."
Nghe Kim Trường Canh nói, cái này được Sơn Thần Thái Hành làm cho con trai của mình khi còn bé.
Bởi vì con trai vừa ra đời còn rất nhỏ yếu, lo lắng hắn gặp phải nguy hiểm, cho nên ngựa gỗ nhỏ này chẳng những có thể có tác dụng phòng hộ nhất định, còn có tác dụng chạy trốn.
Có thể chạy có thể độn thổ, gặp phải kẻ địch cũng có thể toàn thân trở ra.
Nhưng bởi vì là cho trẻ nhỏ sử dụng cho nên dáng vẻ của ngựa gỗ nhỏ cũng tương đối thấp bé, chờ sau khi đứa nhỏ trưởng thành sẽ không còn quá thích hợp, cũng cần không thiết nữa.
Hà Tứ Hải vừa giải thích, vừa treo ngựa gỗ nhỏ lên trên cổ cho Uyển Uyển, sau đó nhét vào trong quần áo.
Nhưng mà Uyển Uyển lại lặng lẽ lấy ra, đặt ở bên ngoài quần áo.
"Hi hi ha ha…"
"Ông chủ, lúc nào mới đón Đào Tử và Huyên Huyên tan học vậy?" Nàng hỏi.
"Tan học, vừa mới đến trường mà, thời gian còn sớm, đi thôi, chúng ta về nhà làm bữa trưa." Hà Tứ Hải không nghĩ nhiều, xoay người đi về phía ngoài công viên.
"Ông chủ, buổi trưa hôm nay đến nhà em ăn cơm đi, em mời anh ăn đồ ngon." Bước chân ngắn nhỏ của Uyển Uyển vội vàng đuổi theo rồi nói.
"Đúng đó, Tứ Hải, buổi trưa chỉ có mình cháu đúng không? Vậy cũng đừng nấu nữa, đến nhà dì đi." Chu Ngọc Quyên cũng vội vàng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không khách sáo với nàng, gật đầu một cái rồi nói: "Được thôi, vậy buổi trưa đành làm phiền dì rồi."
"Hi hi… ông chủ thật giỏi nha." Uyển Uyển nhét tay mình vào bên trong bàn tay của Hà Tứ Hải.
Nàng quay đầu lại nhìn thấy mẹ đang đi một mình ở phía sau, lại thả Hà Tứ Hải ra, chạy về kéo tay mẹ.
"Đừng đi lạc đó nha." Nàng nói.
------
Dịch: MBMH Translate