Bà nội lấy ra bốn vật tổ truyền, có hai cái bất phàm.
Một là sừng trâu, hai là đại ấn.
Còn lại sư đao và nghiên mực, cho tới nay Hà Tứ Hải chỉ xem nó là vật bình thường.
Mà bút lông trên tay Hà Tứ Hải cũng giống như thế, dùng thần lực kích phát cũng không có phản ứng chút nào.
Nhưng nếu nó có thể được Sơn Thần Thái Hành cất giữ ở nơi này thì có thể nói rõ sự bất phàm của nó.
Hơn nữa bút này chỉ dài một thước, lại nặng ngàn cân, càng nói rõ nó không phải là vật phàm.
Về phần có gì khác thường thì Hà Tứ Hải hiện tại cũng không biết được, thế là đưa tay thả trở lại một lần nữa, xoay người đi ra ngoài hang động, đi về phía hang động cuối cùng.
Trong hang động cuối cùng, có rất nhiều đồ vật, toàn bộ hang động từ trên xuống dưới đều là các hang động to to nhỏ nhỏ khác, trong mỗi một hang động đều xếp một vật.
Thế nhưng đồ vật đều rất kỳ quái, phần lớn xem ra hoàn toàn chính là rác rưởi.
Ví dụ như một khối khoáng thạch, vài cây cỏ dại, mấy viên trái cây, mấy loại hạt giống, một tảng đá, một cái mũi tên rỉ sắt…
Hà Tứ Hải cầm từng cái lên kiểm tra, phát hiện cũng không có gì huyền diệu, thật sự chỉ như mấy món đồ bình thường.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn là vậy, còn có mấy thứ tương đối đặc thù.
Một bộ quần áo nữ cực kỳ hoa lệ, khá giống với phong cách Sơ Đường, váy dài, tay áo lớn, ngoài ra, bên cạnh còn có băng tay, vòng tay, ngọc bội....
Nhìn thấy những thứ này, trong lòng Hà Tứ Hải hơi động, lấy hai vật phẩm thu được từ trên người vú em ra rồi đặt ở bên cạnh.
Một "Đai lưng" và một Phượng Sai.
Nhìn hai thứ đồ này, chắc là cùng một bộ hợp với bộ quần áo này.
Mà cái gọi là "Đai lưng" căn bản không phải là đai lưng, mà chính là lụa choàng.
"Đây là đồ cưới." Kim Trường Canh nhỏ giọng nói.
"Đồ cưới?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Hắn có chút không hiểu nổi, Sơn Thần Thái Hành là một người đàn ông cao to cường tráng, còn cất giữ một bộ đồ cưới ở đây làm cái gì?
Thế nhưng nghĩ lại, Sơn Thần Thái Hành có mười ba vị phu nhân, hình như cũng không hiếm lạ cho lắm.
Quả nhiên liền nghe Kim Trường Canh nói: "Sơn Thần đại nhân thích cưới vợ, trước khi ngã xuống có mười ba vị phu nhân, con số này không bao gồm phu nhân đã rời đi hoặc là đã ngã xuống..."
Khá lắm, Sơn Thần này rốt cuộc là có bao nhiêu vợ vậy.
"Cho nên, mỗi một vị phu nhân của Sơn Thần Thái Hành đều từng mặc bộ đồ cưới này?"
Hà Tứ Hải đột nhiên cảm giác thấy quần áo này không sạch sẽ nữa, không biết đã có bao nhiêu "Người" mặc qua rồi.
"Bộ này được Tân phu nhân dệt cho con gái Thường Anh. Tên của Tân phu nhân là Tân Tang, có người nói là hậu nhân của Luy Tổ, trời sinh giỏi về dệt, chính là vị phu nhân thứ sáu của Sơn Thần Thái Hành, mà con gái Thường Anh chính là con gái nhỏ nhất của Sơn Thần Thái Hành..."
"Luy Tổ?" Hà Tứ Hải nghe vậy cũng rất là giật mình.
Có người nói Luy Tổ phát minh nuôi tằm, cũng được xưng là Tiên Tàm nương nương.
Nhưng đây còn không phải là cái lợi hại nhất, trâu bò nhất nàng còn là vợ của hoàng đế.
Sau đó còn có hai đứa con trai, một đứa tên là Huyền Hiêu, một đứa tên là Xương Ý.
Cháu trai Huyền Hiêu là một trong Ngũ Đế- Đế Khốc.
Con trai của Xương Ý là một trong Ngũ Đế- Chuyên Húc.
Nói chung cứ hiểu là rất trâu bò là được rồi.
Cho nên Hà Tứ Hải nghe nói phu nhân của Sơn Thần Thái Hành dĩ nhiên lại là hậu nhân của Luy Tổ, không khỏi cảm thấy giật mình.
Kim Trường Canh cũng nhìn ra Hà Tứ Hải giật mình, có chút lúng túng nói: "Trên thực tế Tân phu nhân vốn là. . . vốn là. . ."
"Vốn là cái gì?" Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn, Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Vốn là một con nhện tinh có được cơ duyên." Kim Trường Canh nói
Hà Tứ Hải: …
Đây là chọc vào tổ yêu quái rồi sao?
Bản thể của Phượng Cửu là một con chim trĩ đắc đạo, nói có huyết mạch Phượng Hoàng.
Bản thể của Tân Tang là một con nhện tinh, lại được xưng là hậu nhân của Luy Tổ.
Đây có thể xem như là mạnh mẽ làm thân, dát vàng trên mặt không?
Không biết năm đó có phải đều chính là bầu không khí này, lấy này để nâng giá trị bản thân mình lên hay không.
Nhưng mà bởi vì màu sắc của đồ cưới là màu xanh, Hà Tứ Hải nhất thời mới không nhận ra được.
"Đây là đồ cưới thời Đường, bởi vì Tân phu nhân chính là người triều Đường." Kim Trường Canh giải thích.
Hà Tứ Hải nghe vậy lúc này mới chợt hiểu.
Hắn suy nghĩ một chút rồi sắp xếp lại bộ đồ cưới này, bao gồm cả đống đồ trang sức kia.
Ngoại trừ bộ đồ cưới này ra thì còn có mấy thứ nhỏ nhỏ thú vị.
Ví dụ như một con ngựa nhỏ có thể tự chạy, rất sống động, hầu như không khác gì ngựa thật cả.
Hơn nữa nó chẳng những có thể ngày đi ngàn dặm, còn có một năng lực kỳ lạ, đó là cưỡi nó liền có thể độn xuống đất.
Một bộ áo giáp ánh kim óng ánh, rất hoa lệ, mặc lên người quả thực giống như giáp vàng thần nhân vậy.
Ngoài ra, còn có các loại binh khí, trong đó vũ khí là búa chiếm đa số, xem ra không chỉ là Sơn Thần Thái Hành yêu thích búa mà cả gia đình lớn này phỏng chừng đa số cũng đều dùng búa làm vũ khí.
Trong mấy thứ này, Hà Tứ Hải chỉ cất ngựa nhỏ đi, cái khác đều không động đến.
Dựa theo suy nghĩ Hà Tứ Hải, mấy thứ nhìn như rác rưởi trong này, hẳn là bị chém mất linh tính sau đại kiếp thiên địa cho nên mới biến thành vật bình thường.
Nếu không Sơn Thần Thái Hành cũng sẽ không xem như trân bảo mà giấu chúng nó ở chỗ này.
Hà Tứ Hải đi ra khỏi hang động, niêm phong lại cửa động một lần nữa.
"Hà tiên sinh, tôi lại mang ngài đi xung quanh nhìn một chút?" Kim Trường Canh ở bên cạnh nói.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Hắn lập tức dẫn người đi tham quan thiên điện và kiến trúc các nơi.
Có núi, có nước, có đình, còn có vườn, quần thể cung điện quy mô khổng lồ không hề thua kém lâm viên hoàng gia cổ đại một chút nào.
Mà dãy núi uốn lượn phía sau cung điện dài tới mấy trăm km.
Trong núi có cỏ, có cây, còn có chim bay thú chạy.
Nơi này hoàn toàn chính là một thế giới độc lập hoàn chỉnh.
Tham quan xong, Hà Tứ Hải và Kim Trường Canh quay về trên quảng trường một lần nữa.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng nai kêu.
Chỉ thấy Đại Hoàng bay nhanh trên bầu trời.
Thì ra mấy ngày trước nơi này đột nhiên thay đổi, trong lòng nó thấy sợ hãi, vẫn trốn ở dưới cây đào không dám động loạn.
Lúc này vùng thế giới này đã hoàn toàn ổn định lại, lúc này nó mới bay về phía không trung quan sát tình huống.
Nhìn thấy người quen Hà Tứ Hải, thế là lập tức chạy như bay về phía hắn.
"Được rồi, đừng sợ." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ phần gáy của nó.
Hắn có thể cảm nhận được được tâm tình kinh hoàng của Đại Hoàng.
"Một con Thần Lộc tốt." Kim Trường Canh ở bên cạnh than thở một tiếng.
Dường như có thể nghe hiểu được lời nói của Kim Trường Canh, Đại Hoàng vốn đang bày ra vẻ oan ức với Hà Tứ Hải nghe vậy lập tức ngẩng cao đầu, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo cao quý.
"Nó là Đại Hoàng." Hà Tứ Hải giới thiệu.
"Khụ khục…" Kim Trường Canh thiếu chút nữa tự làm sặc chính mình.
Đại Hoàng hạ thấp cái đầu cao quý của nó với vẻ mặt chán nản.
"Con gái của tôi đặt tên, có phải là rất êm tai hay không?" Hà Tứ Hải hỏi, tựa như cười mà không phải cười.
" y…, rất hay, tên này vừa nghe liền thấy tràn đầy quý khí." Kim Trường Canh nói.
Hà Tứ Hải bắt đầu cười ha hả, vươn mình cưỡi lên trên lưng Đại Hoàng, hai đùi kẹp lấy lưng nó.
"Đi thôi, đưa tao xuống núi."
Đại Hoàng lập tức chạy như bay mà xuống qua bậc thang.
Lúc đi ngang qua đội ngũ của Tôn Tự Như, nó cũng không ngừng lại.
Thế nhưng đám người Tôn Tự Như vẫn giơ binh khí lên, thi lễ với hắn một cái.
Hi vọng lần sau đi vào, hắn đã có thể nghĩ kỹ là đi hay ở lại.
Đi tới lối ra, Hà Tứ Hải vươn mình đi xuống.
Đền thờ thuộc về Phượng Hoàng Tập vẫn còn chưa biến mất, chỉ có điều ở phía sau nó có thêm một cánh cửa lớn hùng vĩ.
Ảo ảnh cánh cửa nhìn thấy bên ngoài ngày hôm đó chính là hình chiếu của nó.
Hà Tứ Hải cũng không dừng lại, trực tiếp xuyên qua hai cánh cửa, đi ra bên ngoài.
Lúc này trời còn chưa sáng, Đào Tử và Lưu Vãn Chiếu đều ngủ vô cùng say sưa.
Thế là Hà Tứ Hải lại nằm xuống ở bên cạnh một lần nữa.
Chúc ngủ ngon.
------
Dịch: MBMH Translate