Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1181 - Chương 1181: Bảo Tàng.

Chương 1181: Bảo Tàng. Chương 1181: Bảo Tàng.

Người xưa nói núi vàng núi bạc, đó chỉ là hình dung, nhưng bây giờ đối với bọn hắn mà nói lại xếp ngay ở trước mắt.

Đây là một hang động rộng lớn, tương tự cũng là một bảo tàng khổng lồ.

Vàng bạc chất thành đống tùy ý rơi trên đất, các loại bảo thạch, châu báu vứt ở khắp nơi như là giày cũ bỏ đi, bước một bước đều có thể đạp lên vô số hoàng kim châu báu.

Nhưng mà ngẫm lại cũng không kỳ quái, Sơn Thần Thái Hành là một thần của lòng đất, chưởng quản toàn bộ sơn mạch Thái Hành.

Mà vàng bạc châu báu nói trắng ra chỉ là khoáng vật dưới đất mà thôi, đối với Sơn Thần Thái Hành mà nói thì chỉ cần muốn, phất tay là có thể có ngay lập tức.

Cho nên đối với các Thần mà nói, đây có lẽ thật sự chỉ là bùn đất, mà không phải là để hình dung.

Hắn phất phất tay đối với vàng bạc châu báu nằm khắp nơi trong hang động.

Lớp vàng bạc châu báu dày đặc ở trên đất lập tức giống như là có sinh mệnh, dồn dập lăn sang hai bên, để lộ ra một con đường.

Hà Tứ Hải lập tức đi dọc theo con đường này về phía sau, bởi vì hắn phát hiện hang động này cũng không chỉ có một cái, ở phía đối diện còn có mấy lối vào.

Sau khi đi ra phía sau, Hà Tứ Hải phát hiện ngoại trừ vàng bạc và bảo thạch ra thì còn chậm rãi xuất hiện một ít vật khác.

Hình thức cổ điển, phong cách khác nhau, vừa nhìn liền biết nó đến từ các thời đại không giống nhau, đương nhiên vàng bạc vẫn chiếm đa số, ngoài ra chính là đồ đồng và ngọc khí.

Những thứ này đều là đồ cổ, là biểu tượng của tài phú trong quá khứ.

Cho dù đã sống hơn trăm năm, nhìn hết ấm lạnh khắp nhân gian, tâm như chỉ thủy nhưng Kim Trường Canh cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt một hồi.

Hà Tứ Hải lại khá bình tĩnh, bởi vì đến một mức độ nhất định thì tiền thật sự chỉ là một con số, không có quá nhiều ý nghĩa.

Không phải là hắn thanh cao, không phải là hắn không ham tiền.

Hắn yêu tiền hơn so với bất kỳ người nào, lúc trước vì nuôi sống gia đình, hắn đã từng làm rất nhiều công việc khổ mệt.

Nhưng mà sau khi tất cả nhu cầu đều được thỏa mãn, tâm thái của hắn liền xảy ra thay đổi.

Chuyện này tương tự với việc sau khi hắn thu được sức mạnh, luôn có một cỗ kích động bạo ngược, muốn tùy ý hủy hoại tất cả.

Đây là thiên tính của con người, tinh lực của trẻ nhỏ dồi dào cho nên rất hiếu động, thích đập nơi này đâm nơi đó, không thể dừng được.

Hắn cũng giống như thế, sức mạnh bạo phát tăng trưởng, khiến hắn sinh ra một loại dục vọng muốn phát tiết.

Có câu nói, người mang lợi khí sát tâm tự lên, không phải là không có đạo lý.

Cho nên hắn đi cảm nhận tình yêu, cảm nhận tình thân, đi phát hiện sự tốt đẹp của thế giới này, lấy đó để gột rửa tâm linh của chính mình, bình ổn dục vọng của chính mình.

Mà lúc này ở trước mặt bọn họ có ba cái cửa động.

Kim Trường Canh nhìn về phía Hà Tứ Hải, ý tứ là đang hỏi hắn muốn tiến vào hang động nào.

Hà Tứ Hải không do dự, trực tiếp đi vào hang động ở giữa.

Hang động rất sâu, bọn họ đi bộ đại khái ba bốn phút, trước mắt mới bỗng nhiên trở nên trống trải.

Nhưng mà trong hang động to lớn này dĩ nhiên lại không có cái gì cả.

Không, nói chính xác thì còn có vài thứ, một ít bình gốm cũ nát, búa đá. rìu đá… nhìn rất đơn sơ.

Mà trên vách tường bốn phía chính là các bức họa lít nha lít nhít.

Từ trái sang phải, đầu tiên là hình vẽ đường nét rất đơn giản, sau đó chậm rãi trở nên phong phú, có thể thấy được người, nhìn ra cây, nhìn ra dã thú, và sấm vang chớp giật trên bầu trời...

Mà ở trung tâm hang động có một bức tượng thần linh được bao quanh bằng da thú, phần trên lõa lồ, trong tay cầm búa lớn, dáng vẻ đội trời đạp đất.

"Đây là Sơn Thần Thái Hành sao?" Kim Trường Canh lẩm bẩm.

Thì ra các bức họa trên hang động này chính là ngọn nguồn thành thần của Sơn Thần Thái Hành.

Thần vố là một khối đá hạ xuống từ trên trời, rơi xuống trong một cái bộ lạc, được coi như là thần linh, được tế bái nên chậm rãi có linh tính.

Ngoài ra còn có một ít sự tích hắn trợ giúp bộ lạc chống lại mãnh thú tập kích...

"Đi thôi." Hà Tứ Hải nhìn một vòng cũng không dừng lại lâu, trực tiếp xoay người mà đi.

Một thần linh đã ngã xuống, hiểu rõ quá khứ của Thần cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Đi ra từ hang động chính giữa, Hà Tứ Hải không có dừng lại, trực tiếp xoay người đi về phía hang động bên trái.

Hang động rất cạn, cũng rất nhỏ, cũng không có đồ vật gì, chỉ có một tấm lụa trắn treo ở trên tường, phía dưới có cái bàn thấp, trên bàn đặt một chiếc bút lông lẻ loi.

Hà Tứ Hải đứng ở trước tấm lụa trắng lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Ông biết đây là cái gì không?" Hà Tứ Hải hỏi Kim Trường Canh.

Kim Trường Canh nghe vậy lập tức lắc lắc đầu.

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ tấm vải trắng, phát hiện nó thực ra căn bản không phải tơ tằm, cũng không biết được dệt từ chất gì nữa.

Hắn duỗi tay cầm bút trên bàn lên, lại chìm xuống, nặng một cách lạ kỳ, cũng không biết được tạo nên từ chất gì.

"Đáng tiếc là không có mực." Kim Trường Canh ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Mực?"

Lời này khiến Hà Tứ Hải phảng phất như nhớ tới cái gì, thế là mở miệng hỏi: "Mực từ đâu đến?"

"Giấy và bút mực chính là bảo vật trong giới văn nhân, lấy lụa làm giấy, bút đã có chi, chỉ thiếu nghiên mực." Kim Trường Canh nói.

Nhưng mà Hà Tứ Hải hoàn toàn không nghe lọt. Hắn nhớ tới năm ngoái bà nội có lấy ra những bảo vật tổ truyền kia, nói là để hắn bán lấy tiền, trong đó có một cái nghiên mực.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment