Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1180 - Chương 1180: Thế Giới Ngũ Phương. (2)

Chương 1180: Thế Giới Ngũ Phương. (2) Chương 1180: Thế Giới Ngũ Phương. (2)

Hà Tứ Hải vừa cất bước đi đến vừa đánh giá đội ngũ này.

Chỉ thấy người của đội ngũ này có thân hình cao lớn cường tráng, dáng vẻ có vũ lực, đứng ở nơi đó ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng khí thế, vừa nhìn liền biết chính là một nhánh binh mạnh.

Đáng tiếc nhân số hơi ít một chút, chỉ có hai, ba trăm người.

"Tôn tướng quân chính là đại tướng triều Minh, chết trận sa trường với thuộc hạ, hóa thành u hồn, du đãng ở trên chiến trường, cuối cùng được Sơn Thần núi Thái Hành thu vào bên trong thế giới Ngũ Phương, luyện hóa thành đạo binh."

Kim Trường Canh vừa đi theo vừa nhỏ giọng giải thích.

Hà Tứ Hải cũng không hỏi hắn là vị tướng quân nào của triều Minh năm đó, trải qua những trận đại chiến nào, anh hùng không hỏi xuất thân, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Vừa nãy bọn họ gọi ông là Kim tiên sinh?" Hà Tứ Hải tựa như cười mà không phải cười.

"Nói ra thật xấu hổ, tôi chính là giáo viên của Huyền Hỉ công tử. Nhưng mà Huyền Hỉ công tử trời sinh dã tính khó thuần, tôi làm giáo viên nhiều năm, cũng không thể... Ai..."

Kim Trường Canh lắc đầu thở dài một tiếng, cũng không biết là tiếc hận cho mình, hay là tiếc hận cho Huyền Hỉ.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

Xem ra năm đó Sơn Thần Thái Hành năm đó cân nhắc cũng rất chu toàn, vú em và tiên sinh đều đã sớm chuẩn bị thỏa đáng cho con trai.

Nhưng mà tiên sinh dù sao cũng là tiên sinh, không phải cha, cộng với Huyền Hỉ có truyền thừa huyết mạch Thượng cổ, tràn ngập dã tính, tất nhiên là không thích Kim Trường Canh thường xuyên quản giáo hắn.

Hắn có vẻ như càng thân với người vú em bình thường kia hơn.

Nhưng mà Kim Trường Canh dù sao cũng là tiên sinh mà cha hắn chỉ định cho hắn.

Hắn cũng không làm khó Kim Trường Canh, chỉ là tương đối lạnh nhạt mà thôi.

Cho nên địa vị của Kim Trường Canh ở bên trong thế giới Ngũ Phương cũng không thấp, cộng với học thức của hắn uyên bác, làm người hiền lành, trái lại càng được chúng người kính yêu và hoan nghênh hơn vú em kia.

"Mang tôi đi dạo đi." Hà Tứ Hải không tiếp tục hỏi thăm nữa, mà là nói tránh đi.

Lần trước đi vào, là bởi vì sức mạnh tăng lên dữ dội, tâm thái xảy ra vấn đề, cho nên phải vội vã rời đi, hắn còn chưa ngắm nghía thế giới này một cách cẩn thận.

Mà trải qua hơn mười ngày này, tâm thái của hắn đã chậm rãi bình phục.

Mấu chốt nhất chính là thần lực hấp thu từ trên đá Ngũ Sắc rất trong veo, gần như không có bao nhiêu ô nhiễm.

"Ngài đi theo tôi." Kim Trường Canh nghe vậy vội vàng đi trước dẫn đường.

Sơn Thần Thái Hành vốn là vị thần từ thời Thượng cổ, gốc gác tuyệt đối rất thâm hậu, chắc chắn không chỉ có mấy món bảo mà Hà Tứ Hải thu được từ trên người Huyền Hỉ và vú em kia.

Kim Trường Canh dẫn Hà Tứ Hải đi tới chủ điện.

Cũng chính là đại điện cung phụng tảng đá ngày ấy.

Lần này Hà Tứ Hải đứng sững ở phía trước đá lớn, quan sát tỉ mỉ.

Kim Trường Canh đứng im lặng ở một bên không lên tiếng.

Tảng đá khổng lồ này tính ra cũng là chủ cũ của hắn, hắn cũng không tiện phát biểu ý kiến cho hắn.

Nhưng mà hắn lại lo lắng Hà Tứ Hải sẽ bỏ nó đi như giày cũ, dù sao bây giờ đây chỉ là một khối đã cứng.

Thế là hắn suy nghĩ một chút, cúi người hành lễ nói: "Nếu như ngài thấy tảng đá khổng lồ này chướng mắt, có thể để tôi xử trí hay không."

"Ông xử trí, ông định xử trí như thế nào?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Tôi muốn bày nó ở nơi đó." Kim Trường Canh chỉ về phía quảng trường bên ngoài điện.

Nơi đó có một gốc cây tùng khổng lồ, bề ngoài cổ xưa, dưới cây còn có ghế đá, nhìn qua rất có cảm giác.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, "Theo tâm nguyện của ông vậy."

Sau đó hắn phất ống tay áo một cái, đá lớn xuất hiện ở bên dưới cây tùng, trước mặt chỉ còn lại mặt bàn trống rỗng.

Kim Trường Canh ngơ ngác mà ngẩn người tại đó, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Hà Tứ Hải cũng không quản hắn, đi dọc theo hai bên hướng về phía cuối.

Đi ngang qua bên cạnh, nhìn thấy rất nhiều phiến đá và sao chép.

Hà Tứ Hải không biết rất nhiều văn tự.

Nhưng mà lúc này Kim Trường Canh đi từ phía sau và giải thích: "Những thứ này đều là tế văn ca tụng Sơn Thần Thái Hành, các triều các đại đều có."

Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh.

Khó trách ngoại trừ những bia đá này ra, còn có thật nhiều dụng cụ, hẳn là đều được sử dụng để tế tự.

Phía sau đại điện có cửa đi về hậu điện.

Còn có một cái sân không nhỏ.

Trong sân có một gốc đại thụ chọc trời, vừa thẳng vừa thô, Hà Tứ Hải không nhận ra được.

"Đây là Thanh Đàn." Kim Trường Canh giải thích.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Kim Trường Canh tiếp tục đi trước dẫn đường.

Bọn họ xuyên qua hậu điện, đi theo con đường nhỏ gồ ghề hướng về phía trước, cuối cùng đi tới trước một hang động.

Cửa động bị một tảng đá lớn ngăn lại, xem ra là một cánh cửa.

"Có người nói nơi này là bắt chước vị trí Sơn Thần Thái Hành thành đạo, thường ngày cũng chỉ có Sơn Thần Thái Hành và mấy người con mới có thể tùy ý ra vào, tôi chưa bao giờ đi vào." Kim Trường Canh giải thích.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu, làm người quản lý thế giới Ngũ Phương, hắn có thể cảm giác được, không phải người chưởng khống của thế giới này thì không dời nổi tảng đá lớn trước mặt. Đây là một quy tắc của thế giới này.

Cho nên Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vung tay lên, đá lớn liền lặng yên không một tiếng động mà dời sang một bên.

"Vào thôi." Hà Tứ Hải sải bước đi vào.

"Ồ." Kim Trường Canh nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Ông không tò mò bên trong có vật gì hay không?" Hà Tứ Hải quay đầu lại mỉm cười hỏi.

Kim Trường Canh nghe vậy thì cắn răng một cái, sải bước đuổi theo.

Sau đó hai người đều bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment