Từ khi Hà Tứ Hải rời đi, Kim Trường Canh vẫn chờ đối phương trở về lần nữa, nhưng đã qua mười mấy ngày rồi mà vẫn không có chút tin tức nào cả. Hắn đều bắt đầu hoài nghi, đối phương có phải là đã lãng quên thế giới này rồi hay không.
Ngày này hắn đều đứng ở trên quảng trường, nhìn xuống dọc theo bậc thang cao cao.
Nơi đó là lối vào thế giới Ngũ Phương, không có sự cho phép của Hà Tứ Hải, bọn họ vĩnh viễn không ra được, người bên ngoài cũng vĩnh viễn không vào được.
Ngước đầu nhìn lên không trung, sao đầy trời, bầu trời đêm của thế giới này đồng bộ với bên ngoài, cho nên cũng không kỳ quái một chút nào.
Nhưng mà, hắn đã ngước nhìn ngôi sao trong vô số buổi tối, từ vị trí của tinh không nhận ra được thế giới nhỏ xảy ra sự di chuyển, tuyệt đối không còn ở bên trong núi Thái Hành nữa.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới run lên một hồi, vội vàng cúi đầu nhìn xuống dưới núi.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một toà cổ trấn cổ kính xuất hiện ở dưới chân núi, bên cạnh lại bỗng dưng có thêm một ngọn núi.
"Đây là. . . Phượng Hoàng Tập?"
Trước đó Phượng Hoàng Tập từng là Quỷ Thị phồn hoa nhất, hắn đã đi qua rất nhiều lần, đương nhiên rất là quen thuộc đối với Phượng Hoàng Tập, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Toàn bộ thế giới Ngũ Phương hợp hạch, đương nhiên đã kinh động đến những người khác bên trong thế giới Ngũ Phương. Mọi người đều dồn dập đi ra, nhìn xuống dưới núi.
Toàn bộ Phượng Hoàng Tập được khảm nạm ở dưới chân núi một cách hoàn mỹ, hòa vào một thể cùng kiến trúc hoàn mỹ trên sườn, không có một chút cảm giác không hợp nào.
Đừng nói là Kim Trường Canh, mà ngay cả Hà Tứ Hải cũng có chút giật mình. Hắn thậm chí còn hoài nghi, bản thân Phượng Hoàng Tập vốn là một phần của thế giới Ngũ Phương, chỉ có điều sau đó bị phân tách ra ngoài, càng nghĩ càng thấy khả năng này vô cùng lớn.
Nhưng mà đây không phải là lúc nghĩ những thứ này, Kim Trường Canh đi xuống theo bậc thang, tiến lên nghênh đón.
Mà lúc này Hà Tứ Hải đang quan sát tỉ mỉ thế giới sau khi dung hợp.
"Tiếp dẫn đại nhân, ngài đã về rồi."
Lời nói này của Kim Trường Canh rất khôn khéo, là ngài trở về rồi, mà không phải là ngài tới rồi.
Nói ngài trở về rồi, đại biểu hắn tán đồng Hà Tứ Hải là chủ nhân của vùng thế giới này.
Nói ngài đã tới, đại biểu hắn chỉ coi Hà Tứ Hải là khách, hoặc là cường đạo mạnh mẽ xông vào, không thể không khuất phục, miệng không đúng tâm.
Điều này nói rõ hắn là người rất thức thời.
Đương nhiên, Hà Tứ Hải còn trẻ, không có bao nhiêu tâm cơ, chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng vẫn cảm thấy Kim Trường Canh nói chuyện êm tai, nghe vào rất thoải mái.
"Thế giới tuy lớn, chính là ít đi chút nhân khí." Hà Tứ Hải nói.
"Trước đây thật lâu, mảnh thế giới này cũng đã từng vô cùng náo nhiệt, đáng tiếc theo sự thay đổi của thiên địa, nơi này dần trở nên quạnh quẽ, ngoại trừ một số người mà ngài thả ra ngoài trước đó thì chỉ còn có một nhánh Đạo Binh." Kim Trường Canh nói.
"Đạo Binh?" Hà Tứ Hải chợt nhớ tới cái gì.
"Đại nhân hẳn là đã từng thấy, ngày ấy lão phụ nhân phái Đạo Binh nghênh địch..."
Lời của Kim Trường Canh còn chưa nói hết, Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh.
Hắn đưa tay lấy hồ lô bên hông xuống, miệng hồ phun xuống phía dưới một cái, một đám người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Lúc này, hai mắt bọn họ nhắm nghiền, hoặc cưỡi ngựa, hoặc đứng sừng sững tại chỗ, giống như là những bức tượng đá.
Hà Tứ Hải chỉ vây bọn họ ở bên trong hồ Càn Khôn, cũng không lợi dụng m Dương Nhị Khí để quét sạch bọn họ một cách hoàn toàn.
Nếu không ở bên trong hồ Càn Khôn, không quản ngươi là quỷ hay thần hay là Đạo Binh, thì dưới sự điên đảo càn khôn, âm dương mất cân đối, đều trực tiếp bị mài thành một đoàn quỷ khí hoặc là thịt nát.
Đại khái nhận ra được động tĩnh, đám người này đồng loạt mở mắt ra.
Ngay cả người ngồi trên người cũng đều là như vậy, xem ra đã đến trình độ người ngựa hợp nhất.
Khi bọn họ nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng ở trước mặt, đều đồng loạt giơ binh khí trong tay lên.
Thế nhưng khi nhìn thấy Kim Trường Canh đứng ở bên cạnh, bọn họ đều không có động tác gì.
"Kim tiên sinh." Người dẫn đầu đi ra khỏi đội ngũ nghi hoặc hỏi.
"Tôn tướng quân." Kim Trường Canh cũng chắp tay thi lễ.
"Tướng quân?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút, không khỏi đánh giá đối phương.
"Đúng, vị này chính là Tôn Tự Như- Tôn tướng quân." Kim Trường Canh nghe vậy thì vội vàng giải thích.
Sau đó đại khái là lo lắng Tôn Tự Như sẽ xông tới Hà Tứ Hải, lại vội vàng giải thích cho bọn họ: "Vị này chính là Hà Tứ Hải- Hà tiên sinh, chính là chủ nhân của thế giới này, còn không mau tới bái kiến."
Tôn Tự Như nghe vậy thì trên mặt có chút giật mình.
Sau đó hỏi: "Huyền Hỉ công tử đâu?"
"Trên thế giới này đã không còn ai gọi là Huyền Hỉ công tử nữa rồi." Câu nói này là Hà Tứ Hải trả lời thay Kim Trường Canh.
Dù sao Huyền Hỉ là chủ nhân trước của hắn, tuy nói trong nháy mắt sẽ biến thành người khác, nhưng luôn phải lưu lại chút mặt mũi.
Thực ra Tôn Tự Như cũng đoán được kết quả này rồi, chỉ là muốn biết đáp án từ trong miệng của người khác mà thôi, để triệt để dập tắt một tia may mắn cuối cùng còn sót lại.
"Tôi cũng không làm khó các người, nếu như các người đồng ý trở về Minh Thổ, lại vào luân hồi thì tôi cũng không ngăn cản các người. Nếu như không muốn thì các người có thể tiếp tục ở lại thế giới Ngũ Phương." Hà Tứ Hải nói.
Hà Tứ Hải hiện tại đã khống chế thế giới này một cách hoàn toàn, tất cả đều nằm trong ý niệm của hắn, căn bản là không cần lo lắng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với mình.
Tôn Tự Như sửng sốt một chút, không nói gì, từng người xuống ngựa, ôm quyền cúi người hành lễ với Hà Tứ Hải, rồi kéo ngựa của chính mình lùi sang một bên.
Đội ngũ phía sau lập tức nhường ra hai bên đường.
------
Dịch: MBMH Translate