Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1178 - Chương 1178: Đứa Nhỏ Đáng Yêu.

Chương 1178: Đứa Nhỏ Đáng Yêu. Chương 1178: Đứa Nhỏ Đáng Yêu.

Nàng nghiêng cổ, mặt đầy nghi hoặc, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

"Đức nhỏ ngốc, ba ba cháu đang đùa cháu đó." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh kéo nàng qua, ôm vào trong lòng rồi cười nói.

"Ba ba là tên xấu xa." Đào Tử thở phì phò nói.

"Đúng, là tên xấu xa, tên xấu xa lớn nhất, chỉ thích lừa người." Lưu Vãn Chiếu cười phụ họa theo.

Nhưng mà Đào Tử lại nhìn nàng với vẻ giật mình rồi nói: "Dì Lưu, thực ra ba của cháu rất tốt."

" y..." Lưu Vãn Chiếu không hiểu nàng vì sao lại bỗng nhiên đổi giọng.

Đúng lúc này, lại nghe Đào Tử hỏi cẩn thận từng li từng tí một: "Dì không phải là sẽ không làm vợ của ba ba nữa đó chứ?"

"Ha ha..." Lưu Vãn Chiếu cười to.

Nhưng mà Đào Tử không cười, mà là tiếp tục hỏi với vẻ mặt thành thật: "Dì Lưu, dì vẫn chưa trả lời cháu đâu."

"Vậy thì phải xem biểu hiện của hắn rồi. Nếu như hắn biểu hiện tốt thì dì sẽ liền gả cho hắn làm vợ. Nếu như biểu hiện không được thì sẽ để cho hắn độc thân." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Nhất định sẽ biểu hiện tốt, ba ba cũng có thể được bông hồng nhỏ." Đào Tử vội vàng nói.

Vì Hà Tứ Hải có thể lấy được vợ, nàng đúng là lo lắng không ít.

...

...

Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, Huyên Huyên bưng bát cơm chạy tới từ trong nhà.

"Ha ha, chị chưa ăn cơm đúng không?"

"Ha ha, không thể quay về đúng chứ?"

"Mẹ nấu thịt vô cùng ngon nha, chị lại không được ăn, a ô, a ô..." Nàng cố ý ăn vang cả tiếng.

Nàng hiện tại vô cùng đắc ý, người cũng tung bay lên.

"Hiếm lắm sao?" Lưu Vãn Chiếu tỏ vẻ khinh thường.

Huyên Huyên sửng sốt một chút, gắp một miếng thịt kho tàu lên, lại cường điệu một lần nữa: "Thịt này thật là ngon nha."

"Em cho rằng ai cũng giống như em sao, chị mới không muốn ăn." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Thịt gì thế, thịt gì thế, em xem một chút."

Đào Tử lúc này chạy tới từ bên cạnh, nhìn thấy thịt trên đũa, lập tức không chút khách sáo mà đưa miệng đi qua.

Huyên Huyên sửng sốt rồi, trái tim đang chảy máu.

"Thịt của chị." Nàng nói với vẻ mặt như đưa đám.

Đó là miếng thịt cuối cùng của nàng, không cam lòng ăn, chính là vì muốn khiến cho chị gái thèm.

"Rất ngon nha." Đào Tử đáp lại.

"Nhanh trả thịt lại cho chị." Huyên Huyên nhìn chằm chằm vào Đào Tử rồi nói.

Đào Tử sửng sốt một chút, sau đó nói: "Nhưng mà em đã ăn vào trong bụng rồi nha."

Huyên Huyên lập tức cắm đũa xuống trong chén nhỏ, đưa tay đi sờ bụng của Đào Tử.

Đào Tử cũng không tức giận, còn giơ áo lên cho nàng sờ.

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Hai đứa nhóc này, đúng thực sự là...

Nàng cũng không biết phải nói cái gì nữa rồi.

"Sờ được không?" Đào Tử hỏi.

"Không có." Huyên Huyên đáp lại.

Bụng nhỏ của Đào Tử phình lên, làm sao có khả năng sờ ra được.

"Vậy em đi WC lôi ra." Đào Tử nói xong, liền chạy về phía WC.

Huyên Huyên bưng bát ăn cơm vội vàng đuổi theo.

"Khụ khụ..." Lưu Vãn Chiếu thực sự không nhịn được, cười sặc, ngồi phịch ở trên ghế sô pha.

Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng thì đi ra từ phòng bếp.

"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Đào Tử, ăn cơm thôi, đi rửa tay một chút đi." Hà Tứ Hải gọi.

Lưu Vãn Chiếu cố nén ý cười, chạy vào phòng vệ sinh, kéo hai đứa nhóc ra, để các nàng không nên làm chuyện ngu xuẩn.

"Em nhìn em kìa, cơm cũng nguội rồi, nhanh đi về nhà một chút đi."

Sau khi đi ra ngoài từ phòng vệ sinh, Lưu Vãn Chiếu đuổi Huyên Huyên về nhà.

Nhưng mà nhóc con lại nhón mũi chân không ngừng nhìn lên bàn ăn.

Đầu tiên là nhìn thấy thịt kho tàu mà nàng thích ăn, tiếp theo lại nhìn thấy tôm lớn, ngoài ra còn có sườn kho...

Khá lắm, tất cả đều là món nàng thích ăn, đương nhiên, cũng không có gì mà nàng không thích ăn cả.

Bữa tối làm thịnh soạn như vậy, là bởi vì Hà Tứ Hải mấy ngày nay cần bổ sung một lượng dinh dưỡng lớn để khôi phục thân thể.

"Em ăn thêm chút."

Huyên Huyên đặt chén nhỏ của mình lên trên bàn, cong mông nhỏ muốn bò lên trên ghế.

"Không được, không cho phép ăn." Lưu Vãn Chiếu đưa tay kéo nàng xuống.

"Vì sao lại không được? Đây là cơm ông chủ làm, lại không phải chị làm." Huyên Huyên nói với vẻ không phục.

"Ông chủ của các em thuộc về chị, cho nên những thứ này cũng là của chị, chính là không cho phép em ăn." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải lại rồi nói.

Hà Tứ Hải cũng có chút mơ hồ, em đã là người lớn như vậy rồi cùng tranh giành với một đứa trẻ làm cái gì?

Nhưng mà Huyên Huyên cũng rất kiên cường, lớn tiếng nói: "Mới không phải, chị lại không phải là vợ của hắn, em là ông chủ, em cứ muốn ăn đó."

Huyên Huyên tiếp tục bò lên trên ghế.

"Không cho phép em ăn."

"Em cứ ăn."

"Không cho phép."

"A... Phi..."

"Nếu như em dám nhổ nước miếng, chị sẽ đánh mông em."

...

Nhìn Lưu Vãn Chiếu giống như là một đứa nhỏ, cùng Huyên Huyên ầm ĩ thành một đoàn, Hà Tứ Hải cảm thấy vô cùng buồn cười, nở nụ cười tràn đầy cưng chiều.

Sau đó vừa vặn đón nhận ánh mắt của Đào Tử.

Đào Tử giang hai tay ra, nhún vai một cái, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, không có cách nào đối với các nàng, chọc cho Hà Tứ Hải không ngừng cười ha hả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment