Một lát sau...
Bên cạnh vang lên tiếng nói nho nhỏ của ba đứa nhóc.
"Bọn họ làm sao rồi?" Đây là Đào Tử hỏi.
"Hi hi... Hẳn là ngủ rồi."
Không cần phải nói, đây nhất định là Uyển Uyển rồi.
"Sẽ không phải là chết rồi đấy chứ?"
Khá lắm, đây là Huyên Huyên, xem ra là muốn bị đánh mông rồi.
"Chết rồi sẽ biến thành quỷ, ô ô, chị là quỷ, hù chết em..." Uyển Uyển liếc mắt, le lưỡi.
"Hừ, em cũng là quỷ, em mới không sợ." Huyên Huyên kiêu ngạo mà nói.
Sau đó hai người nhìn về phía Đào Tử bên cạnh.
Làm gì? Các chị nhìn em làm gì?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.
"Bọn chị đều là quỷ nha, em có sợ hay không?"
Hai đứa nhóc cùng doạ Đào Tử.
Đào Tử chống eo nhỏ, không uý kỵ tí nào.
"Cắt, em mới không sợ các chị, xem em lợi hại đây, biến hai người thành heo." Đào Tử vung vẩy xẻng nhỏ chỉ về phía hai người.
Mà lúc này Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đã mở mắt ra, nhìn ba người các nàng biểu diễn.
Nghe được Đào Tử muốn biến Uyển Uyển và Huyên Huyên thành heo, thật sự bị làm cho sợ hết hồn, thật sự lo lắng các nàng sẽ bị biến thành hai con lợn nhỏ.
Cũng may việc này cũng không có xảy ra.
Nhưng mà...
"Hừ hừ, hừ hừ, chị là một con lợn nhỏ..." Huyên Huyên nằm trên mặt đất nói như thật sự có chuyện như vậy.
"Hi hi... Hừ hừ, chị là heo, chị muốn đụng em."
Uyển Uyển đưa đầu nhỏ đến gần, cọ cọ ở trên người Đào Tử một trận.
Cọ cho Đào Tử ngứa ngáy không thôi, bắt đầu cười ha hả.
Nhìn ba nhóc con điên cuồng, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều không nhịn được mà nở nụ cười.
"Oa, các người phục sinh rồi sao?" Huyên Huyên ngạc nhiên nhìn bọn họ.
"Em tới đây." Hà Tứ Hải mỉm cười vẫy vẫy tay với nàng.
Nhưng mà nhóc con rất cảnh giác, cũng không đi qua, mà là lặng lẽ che mông của mình rồi hỏi: "Anh có chuyện gì?"
"Em lại đây trước." Hà Tứ Hải nói.
"Anh nói trước đi." Huyên Huyên cơ bản đã vững tin, ông chủ là muốn đánh mông nàng.
Trong lòng nàng lại dào dạt đắc ý, đừng hòng lừa được em.
Nhưng mà nàng bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, nàng rõ ràng còn có một đoạn khoảng cách giờ lại xuất hiện ở trước mặt Hà Tứ Hải rồi.
Sau đó nàng mới nhớ tới, ông chủ có thể triệu hoán nàng đến bên người bất cứ lúc nào.
"Ông chủ, em yêu anh nha." Nàng hoang mang hoảng loạn nói.
"Không tệ, tiếp tục duy trì."
Lưu Vãn Chiếu bên cạnh đưa tay ôm lấy nàng, đặt lên trên đùi rồi đánh "piapia~" lên mông nhỏ của nàng hai cái.
Thực ra không đau một chút nào, thế nhưng Huyên Huyên lại không ngừng kêu gào.
Hai đứa nhóc bên cạnh sợ đến mức vội vàng che mông của mình lại.
"Mẹ, cứu mạng nha, chị muốn đánh chết con."
Biết mẹ đang ở đây, nàng kêu gào vô cùng thảm thiết.
Quả nhiên Tôn Nhạc Dao lập tức đã lại đây rồi.
"Làm gì, tại sao lại bắt nạt Huyên Huyên rồi?" Người Tôn Nhạc Dao còn chưa tới, đã nói vọng lại từ xa rồi.
Nhóc con đang kêu gào không nhịn được mà vui vẻ, khiến do tiếng kêu gào cũng thay đổi.
Hà Tứ Hải cũng cảm thấy buồn cười, liền hỏi: "Em như này là giống gì đây, vừa khóc vừa cười."
"Hi hi... Giống lợn kêu."
Khá lắm, thực sự là một đứa nhỏ thành thực.
"Ba ba, con ngày hôm nay được hai đóa, hai đóa bông hồng nhỏ nha." Đào Tử tiến đến trước mặt Hà Tứ Hải, duỗi ngón tay ra, không ngừng mà ra hiệu.
"Ba biết rồi, ngày hôm nay con đã nói bao nhiêu lần rồi?" Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ nói.
"Không biết." Đào Tử nói rất là dứt khoát.
Sau đó nàng trực tiếp hỏi ngược lại: "Con nói nhiều như vậy, ba có nhớ kỹ không?"
"Cái gì?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút.
"Oa, con nói nhiều lần như vậy rồi, ba vậy mà lại không nhớ kỹ." Đào Tử lập tức bày ra dáng vẻ khổ sở, quả thực là lắm trò mà.
"Nhớ kỹ rồi, con ngày hôm nay được hai đóa bông hồng nhỏ có đúng hay không?" Hà Tứ Hải vội vàng nói, chỉ lo nàng tiếp tục quấy nhiễu.
"Như này còn tạm được."
Đào Tử lúc này mới hài lòng, xoa eo đi sang bên cạnh, đi được một nửa còn quay đầu lại, dùng ngón tay ra hiệu rồi nói: "Phải nhớ kỹ, qua mấy ngày nữa con sẽ hỏi ba đó."
"Được, được, ba biết rồi." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười đến không ngậm miệng lại được.
Bởi vì đánh em gái, nàng bị "Đuổi" ra rồi, không cho phép về nhà.
Huyên Huyên vô cùng đắc ý, bước đi đều là bước lớn, hùng dũng oai vệ mà trở về nhà.
Cho nên Lưu Vãn Chiếu chỉ có thể để Hà Tứ Hải thu nhận giúp đỡ bản thân mình.
Đào Tử được hai đóa hồng nhỏ tung bay, cảm thấy mình rất trâu bò, gì cũng có thể làm được.
Nàng đứng ở bên cạnh chiếc ghế, nói với Hà Tứ Hải đang ngồi ở trên ghế sô pha: "Ba ba, ba có tin không? Con có thể nhảy từ đây đến chỗ của ba đó."
"Ba tin tưởng." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử: ...
"Không phải như vậy, ba phải nói không tin." Đào Tử tức giận nói, sao ba lại không đi theo kịch bản một chút nào vậy.
"Há, được nha." Hà Tứ Hải gật đầu biểu thị biết rồi.
"Ba ba, ba có tin không? Con có thể nhảy từ chỗ này đến chỗ của ba đó.” Đào Tử dùng tay nhỏ ra hiệu lại lần nữa.
"Ba tin." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử: ...
"Không phải như vậy, như vậy không đúng." Đào Tử bắt đầu buồn bực rồi.
"Há, ba biết rồi." Hà Tứ Hải nói.
Thế là Đào Tử lại hỏi lần nữa.
Nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn trả lời là tin.
Đào Tử bày ra sẵn tư thế muốn nhảy lại nửa ngày đều không thể nhảy xuống, nàng gấp đến sắp khóc rồi.
Nàng cuối cùng không nhịn được, trực tiếp nhảy xuống từ trên ghế rồi xông tới, nàng muốn liều mạng với Hà Tứ Hải.
"Ba là tên đại xấu xa, con muốn mổ mông của ba." Đào Tử tức giận nói.
"Sao ba có thể là kẻ xấu được? Ba tin tưởng con còn không tốt sao? Ba cảm thấy con là tốt nhất không tốt sao?" Hà Tứ Hải bắt lấy tay nhỏ của nàng rồi hỏi ngược lại.
"Lẽ nào ba cảm thấy con không được, con không phải là tốt nhất thì mới là trứng tốt đẹp?"
Đào Tử bị mê hoặc rồi, đúng vậy, nói như vậy cũng không sai nha.
------
Dịch: MBMH Translate