Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1176 - Chương 1176: Chơi Đùa.

Chương 1176: Chơi Đùa. Chương 1176: Chơi Đùa.

Đỗ Đức Lâm đã nói rất nhiều chuyện với con gái.

Hận không thể truyền hết kinh nghiệm một đời của mình lại cho con gái.

Mà Đỗ Như Xuân cũng không có phản bác hắn, chỉ là lẳng lặng mà nghe.

Cuối cùng, Đỗ Đức Lâm thở dài một tiếng.

Một chùm sáng rơi xuống từ trên không, rơi vào bên trong vườn lựu.

"Ba phải đi rồi." Đỗ Đức Lâm nói.

"Ba ~" Đỗ Như Xuân nghẹn ngào.

"Được rồi, đừng khóc lóc như phụ nữ nữa, lại không phải hoàn toàn không có cơ hội gặp lại." Đỗ Đức Lâm đứng lên, ra vẻ rất là thống khoái.

Trên thực tế hai mắt hắn đã đỏ chót.

"Ba, con chính là phụ nữ." Đỗ Như Xuân lau nước mắt rồi nói.

Đỗ Đức Lâm bắt đầu cười ha hả, sải bước đi về phía đoàn sáng kia.

"Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn."

Hắn ôm quyền thi lễ đối với Hà Tứ Hải đứng ở dưới cây lựu, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thấy Đỗ Đức Lâm rời đi, Hà Tứ Hải đưa tay vẫy một cái.

Đèn Dẫn Hồn ở trên đất lập tức trở lại trong tay hắn.

Đỗ Như Xuân kinh ngạc khẽ há miệng.

Hà Tứ Hải cũng không quản nàng, cầm đèn Dẫn Hồn xoay người liền muốn rời khỏi.

Mà lúc này Đỗ Như Xuân lại mở miệng gọi hắn lại.

"Tiếp dẫn đại nhân."

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải quay đầu lại ngạc nhiên hỏi.

"Tôi... Tôi mời ngài ăn cơm, lẩu gà." Đỗ Như Xuân cười nói.

Trên thực tế bản thân nàng cũng không biết vì sao lại gọi đối phương lại, trong lòng căng thẳng muốn chết.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng cười cười, sau đó lắc lắc đầu rồi biến mất ở trước mắt của nàng.

Thấy đối phương biến mất, Đỗ Như Xuân đang căng thẳng liền thở phào nhẹ nhõm.

...

...

"Mẹ, thực ra con cũng rất ngoan." Trên bờ cát, Huyên Huyên cầm cái xẻng nhỏ để sát vào Tôn Nhạc Dao rồi nói.

"Mẹ biết rồi, đây đã là lần thứ năm con nói với mẹ rồi, đi chơi cùng Đào Tử và Uyển Uyển đi." Tôn Nhạc Dao có chút bất đắc dĩ nói.

"Vậy tại sao cô giáo lại không cho con bông hồng nhỏ?" Huyên Huyên có chút buồn bã hỏi.

"Chuyện này..." Tôn Nhạc Dao trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói với nàng như thế nào.

Nhưng mà dù sao nàng cũng đã từng làm giáo viên, lập tức sắp xếp được ngôn ngữ, ngồi xổm người xuống rồi nói: "Giáo viên khen thưởng bông hồng nhỏ cũng không phải là bởi vì các bạn nhỏ ngoan, mà là ở thời điểm thích hợp đi làm chuyện thích hợp mà thôi. Con suy nghĩ một chút xem, bạn nhỏ nghịch ngợm nhất trong lớp của con có từng nhận được bông hồng nhỏ hay không?"

Huyên Huyên suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu.

"Không phải là đúng rồi sao, trước đó con cũng từng nhận được bông hồng nhỏ, Đào Tử không nhận được có đúng hay không?"

Huyên Huyên lại gật gật đầu lần nữa.

"Cho nên nha, không nhận được bông hồng nhỏ, không phải là con không ngoan." Tôn Nhạc Dao sờ sờ đầu nhỏ của nàng an ủi.

Huyên Huyên lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Tôn Nhạc Dao thở phào một hơi.

Nhưng vào lúc này, Huyên Huyên duỗi ngón tay nhỏ ra, ra dấu hai cái, "Nhưng mà Đào Tử nhận được hai đóa bông hồng nhỏ, hai đóa nha."

Tôn Nhạc Dao: ...

"Mẹ biết rồi, con không cần phải mở mắt lớn như vậy, con tiếp tục cố gắng, mẹ tin tưởng rằng con cũng sẽ nhận được."

"Thật sao?" Huyên Huyên lộ ra vẻ ngờ vực.

"Đương nhiên là thật, mẹ tin tưởng con, con là đứa nhỏ tốt nhất." Tôn Nhạc Dao nắm tay ra hiệu cố lên với nàng.

"Con là tốt nhất." Huyên Huyên giống như là hít thuốc lắc, nắm chặt quả đấm nhỏ.

"Đúng, con là tốt nhất." Tôn Nhạc Dao nói.

"Con ngày hôm nay muốn đào một cái hố cát cực lớn." Huyên Huyên xoay người, rời đi với dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Tôn Nhạc Dao: ...

Sức lực này đều dùng vào mấy chỗ như này sao?

"Mẹ Huyên Huyên..." Lúc này có người gọi nàng.

Từ sau khi thời tiết trở nên ấm áp hơn, người trên bờ cát cũng bắt đầu tăng lên. Ngoại trừ mấy cụ già đi dạo ra, bọn nhỏ tan học mỗi ngày cũng chơi ở đây một hồi rồi mới về nhà.

Bãi cát vốn bằng phẳng lập tức bị đào cho loang loang lổ lổ, hang lớn mắt nhỏ.

Ba nhóc con lẫn ở trong đám người, cố gắng đào bới.

Hự, hự, làm cho cả người đều là hạt cát, nhưng mà bọn nhóc vẫn làm không biết mệt, giống như là có tinh lực phát tiết không xong.

Hà Tứ Hải tìm một cái ghế tựa rồi ngồi xuống, nhìn về phía xa.

Đào Tử giống như có cảm ứng tâm linh, lập tức ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay nhỏ với hắn.

Lúc này ánh chiều tà đã rơi vào trong hồ một nửa, chiều tà nhuộm hồ nước thành một màu vỏ quýt.

Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ dập dờn, sóng nước lấp loáng, đẹp đến mức không nói ra được, cảm giác an bình không nói được thành lời.

Hà Tứ Hải hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bầu trời xanh biếc, mấy đóa mây trắng dường như trở nên nghịch ngợm hơn rất nhiều, không ngừng mà thay đổi hình dạng.

Hà Tứ Hải nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng rào rào phát ra từ hồ nước và tiếng líu ra líu ríu vui đùa của bọn nhỏ.

Đúng lúc này, một cánh tay bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn từ phía sau, thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không có mở mắt ra.

"Đoán xem em là ai?" Người phía sau hỏi.

"Em ôm cổ anh, lại không phải là mắt của anh, còn hỏi em là ai, em có phải là ngốc hay không?"

Hà Tứ Hải cũng không mở mắt ra, mà là trực tiếp cười nói.

"Hừ, anh mới ngốc."

Lưu Vãn Chiếu cũng không giả vờ nữa, nhẹ nhàng đánh một cái ở trên người hắn, vòng qua ghế dài, ngồi ở bên cạnh hắn.

Sau đó nàng cầm lấy cánh tay của hắn, để hắn ôm mình, tựa ở trên vai hắn cùng hắn hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment