Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1175 - Chương 1175: Cha (2)

Chương 1175: Cha (2) Chương 1175: Cha (2)

Đỗ Đức Lâm quay đầu, nhìn về phía cây lựu phía trước, bình tĩnh nói: "Chúng ta đã lâu rồi không có ngồi cùng một chỗ như vậy rồi."

Đỗ Như Xuân im lặng không nói gì, chuyện như vậy cũng có rất nhiều nguyên nhân.

Ngoại trừ bởi vì Đỗ Đức Lâm bận rộn công việc, cũng bởi vì quan hệ của hai người dần xa cách. Hơn nữa, nàng cũng cho là mình đã lớn hơn, đã không còn nhiều lời có thể nói với Đỗ Đức Lâm nữa rồi.

"Xin lỗi." Đỗ Như Xuân nhỏ giọng nói.

Đỗ Đức Lâm nghe vậy, kinh ngạc xoay đầu lại.

"Vì sao nói xin lỗi, lại không phải con sai, trách nhiệm là ở ba."

"Ba ~ "

Đỗ Như Xuân run rẩy gọi một tiếng, giống như đang xác nhận có phải là hắn thật hay không.

"Ơi?" Đỗ Như Xuân đáp một tiếng.

Đỗ Như Xuân bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười rất vui vẻ.

Đỗ Đức Lâm trái lại bị nàng cười cho có chút mơ hồ.

"Tiểu Xuân, con làm sao rồi, con đừng dọa ba."

"Doạ ba, con còn không trách ba làm con sợ đây."

Đỗ Như Xuân nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

"Đang thật tốt, tại sao lại khóc?"

Đỗ Đức Lâm có chút luống cuống tay chân muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng lại bị nàng bắt lấy tay.

"Ba ba ~" Đỗ Như Xuân nghẹn ngào kêu lên.

"Ba ở đây, không khóc nữa, không khóc nha, Tiểu Xuân ngoan. . ." Đỗ Đức Lâm dỗ nàng.

"Ba, con đã không còn là trẻ nhỏ nữa rồi." Đỗ Như Xuân vốn đang khóc không nhịn được mà nở nụ cười.

"Đúng, đúng, Tiểu Xuân nhà chúng ta lớn rồi, xử lý mọi chuyện vô cùng tốt. Con không biết, ngày hôm đó lúc ba nhìn thấy con mắng Lương Hồng Ngọc, trong lòng có bao nhiêu hả giận đâu." Đỗ Đức Lâm nghe vậy hưng phấn nói.

"Ồ?" Đỗ Như Xuân nghe vậy thì rất là kinh ngạc.

"Ngày hôm đó ba cũng ở hiện trường sao?" Đỗ Như Xuân hỏi.

"Đương nhiên rồi, nếu không, con cho rằng là ai nói cho dì Văn Tú con chuyện liên quan tới di chúc đây."

"Nhưng mà, ngày hôm đó sao con lại không nhìn thấy ba chứ?"

"Người? Ba không phải người, ba chết rồi, ba hiện tại là quỷ nha, muốn hỏi con có sợ hay không." Đỗ Đức Lâm trợn mắt, lè lưỡi, làm cái mặt quỷ.

Đỗ Như Xuân không nhịn được mà bật cười, đây là trò mà cha thích dùng để đùa nàng nhất khi còn bé.

Mỗi lần nàng đều sợ đến khóc oa oa, sau đó xông về phía trong lồng ngực của hắn, hắn sẽ ôm lấy nàng, ôm về nhà.

"Con không sợ ba sao?" Đỗ Đức Lâm hỏi.

"Người là ba con nha." Đỗ Như Xuân nói.

Đỗ Đức Lâm lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Đúng lúc này, Đỗ Như Xuân lại tò mò nói: "Nhưng mà trước đó con không nhìn thấy người, vì sao hiện tại con lại có thể nhìn thấy người rồi?"

"Đó là bởi vì nó." Đỗ Đức Lâm chỉ chỉ dưới chân.

Đỗ Như Xuân lúc này mới chú ý tới trên mặt đất có một chiếc đèn lồng màu đỏ.

"Cái này gọi là đèn Dẫn Hồn, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ."

Đỗ Đức Lâm nói lại với nàng chuyện liên quan tới người tiếp dẫn.

"Vậy tâm nguyện của ba là gì?" Sau khi Đỗ Như Xuân nghe xong liền hỏi.

"Tâm nguyện của ba chính là lo lắng con bị mẹ con lừa, mặt khác còn muốn nói lại chuyện của di chúc cho con. Ba rời đi quá đột nhiên, còn không kịp nói lời tạm biệt với con…" Đỗ Đức Lâm nói xong, cũng có chút nghẹn ngào.

"Ba ~, đều là con không tốt." Đỗ Như Xuân nhớ tới quan hệ với cha mình khi còn sống, cũng cảm thấy rất áy náy.

"Không có quan hệ gì với con cả, ba tới gặp con vốn là muốn nói với con rằng, không nên tin lời phụ nữ, sau này sống một mình nhớ cẩn thận kẻo bị lừa."

"Ba, con cũng là con gái nha."

"Con không giống."

"Còn có, đàn ông lại càng không thể tin, ba đây tuyệt đối có quyền lên tiếng, ba đã nói với con, đàn ông…"

"Ba, người cũng là đàn ông."

"Ba cũng không giống."

Đỗ Như Xuân:…

Tiêu chuẩn kép như này đúng là không ai làm lại cả.

"Còn có, xưởng điện tử là tâm huyết một đời của ba, thế nhưng ba biết, tâm tư của con khẳng định cũng không ở phía trên đó. Hơn nữa con cũng không có thời gian quản lý một cái xưởng lớn như vậy, con vẫn nên lấy việc học làm trọng."

"Cho nên con có thể bán xưởng điện tử lại cho bác Hoàng của con, con trước đây cũng đã gặp qua. Hắn trước đây đã luôn muốn mua lại xưởng của ba, ba cho con số điện thoại, con nhớ kỹ. . ."

"Sau này một mình phải nhớ ăn cơm đúng giờ, ba không ở bên cạnh con, con phải chăm sóc kỹ cho chính mình."

...

"Ba. . ." Đỗ Như Xuân khóc không thành tiếng.

"Đừng buồn, tiếp dẫn đại nhân nói với ba rồi, ngày 15 tháng 7 âm lịch hàng năm, chỉ cần ba không đầu thai thì chúng ta còn có thể gặp mặt một lần. Con cứ xem là ba đã đi công tác rồi đi." Đỗ Đức Lâm an ủi.

"Tiếp dẫn đại nhân là ai vậy?" Đỗ Như Xuân lau nước mắt hỏi.

Đỗ Đức Lâm chỉ sang bên phải, nàng lúc này mới chú ý dưới cây lựu nơi đó còn có một người, dường như là hợp thành một thể với rừng cây.

Dường như nhận ra được ánh mắt của nàng, hắn lập tức nhìn lại, lộ ra một tia mỉm cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment