Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1174 - Chương 1174: Cha.

Chương 1174: Cha. Chương 1174: Cha.

"Đỗ Như Xuân, lát nữa đi dạo phố không?"

Quan Hân Miêu giường trên bỗng nhiên khom lưng ngó đầu xuống, mái tóc dài rủ xuống theo, làm cho Đỗ Như Xuân đang đọc sách giật cả mình.

Quan Hân Miêu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó điên cuồng cười to lên, còn không ngừng mà vung tóc.

Đỗ Như Xuân vừa bực mình vừa buồn cười, cầm sách trên tay muốn đập đầu nàng.

Quan Hân Miêu lúc này mới vội vàng đứng thẳng người lên.

Ngũ Hồng Nhạn nằm ở đối diện xem điện thoại di động cũng để điện thoại di động xuống rồi nói: "Hẻm Đào Hoa mới mở một quán lẩu gà, các cậu có muốn cùng đi ăn hay không?"

"Cậu mời khách thì tớ đi." Quan Hân Miêu ngồi ở giường trên lập tức nói.

Trong phòng ngủ này, Ngũ Hồng Nhạn là người thích ăn nhất, nhưng sức ăn lại không lớn, cho nên sẽ thường xuyên tìm người đi ăn chung.

Dù sao mấy phần ăn lớn giống như lẩu gà này, một người đi ăn khẳng định là không thích hợp.

"Không muốn, lần trước cũng là tớ mời rồi." Rất hiển nhiên, tuy Ngũ Hồng Nhạn muốn ăn, nhưng cũng không muốn làm người coi tiền như rác.

"Vậy cậu có muốn ăn hay không ăn?" Quan Hân Miêu bắt bí.

"Ô ô ô. . ." Ngũ Hồng Nhạn kéo chăn che ở trên mặt làm bộ thút thít.

"Cậu tìm người bạn trai không phải là tốt rồi hay sao?" Đỗ Như Xuân để quyển sách trên tay xuống rồi nói.

"Xuân Xuân, hiện tại không phải là không có, giang hồ cứu cấp, nếu không cậu đi ăn cùng tớ đi." Ngũ Hồng Nhạn kéo chăn xuống rồi nói.

Đỗ Như Xuân xì một tiếng rồi nở nụ cười, "Cậu có cần thiết phải vậy hay không? Còn có đừng gọi tớ là Xuân Xuân, nghe như là ngo ngoe, đã nói bao nhiêu lần rồi."

"Xuân Xuân nhà chúng ta làm sao sẽ ngốc được? Xuân Xuân nhà chúng ta chính là đại tài nữ, đại tài nữ, buổi tối đi ăn cùng tớ đi. Tớ nghe bọn họ nói, mùi vị cực kỳ ngon." Ngũ Hồng Nhạn nói.

"Được rồi, sợ cậu luôn. Tớ đến thư viện một chuyến, cậu gửi địa chỉ cho tớ, buổi tối chúng ta gặp ở trước cửa quán ăn." Đỗ Như Xuân đứng lên rồi nói.

"OK, Xuân Xuân, cậu là tốt nhất, không giống người nào đó, hừ." Ngũ Hồng Nhạn trừng Quan Hân Miêu ở đối diện một cái.

Quan Hân Miêu không để ý một chút nào, cợt nhả nói: "Tớ muốn đi."

"Tớ không mời khách đâu." Ngũ Hồng Nhạn ngồi dậy, mặc áo ngủ, hầm hừ nói.

"Răng rắc." Quan Hân Miêu đối diện trực tiếp vỗ một cái.

"Cậu làm gì thế?"

"Đăng bài lên diễn đàn, tìm cho cậu một người đàn ông."

"A… Quan Hân Miêu, tớ liều mạng với cậu."

Ngũ Hồng Nhạn trực tiếp xông qua, hai người nháo làm một đoàn.

"Này, này, tớ nói hai người các cậu nháo thì nháo, đừng nháo ở trên giường của tớ chữ." Đỗ Như Xuân gõ gõ cột giường.

Nhưng mà hai người căn bản không nghe thấy, gãi ngứa lẫn nhau, cảnh "xuân" thoạt tiết, cười đến không được.

Đỗ Như Xuân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi ra khỏi ký túc xá.

Điều kiện ký túc xá của Khoa Đại rất tốt, trên căn bản đều là mỗi người một gian.

Giường ngủ ở trên, bên dưới giường chiếu là bàn học và tủ, mỗi người đều có một không gian tương đối tư mật.

Trên thực tế chỉ cần là đại học thuốc 985, hoặc là 211 thì điều kiện ký túc xá đều rất tốt.

Ký túc xá còn có một người bạn tên là Mạnh Ngọc Đồng nhưng mà không ở đây.

Quan hệ của mấy nữ sinh cũng rất tốt.

Tất cả người cả thể vào học trong mấy trường trọng điểm, sau khi tốt nghiệp trên căn bản đều sẽ là nhân tài của xã hội.

Mà đại học hàng đầu ngoại trừ cung cấp chương trình dạy học hàng đầu ra, còn cung cấp mối quan hệ giữa người với người.

Cho nên chỉ cần hơi có chút đầu óc thì đều sẽ không để các mối quan hệ của mình trở nên kém ở trong trường học, đặc biệt còn là trong cùng một phòng ngủ.

Đỗ Như Xuân đến thư viện trả sách, cũng không có lập tức trở về phòng ngủ.

Nàng đi đường Hồng Chuyên, đi ngang qua quảng trường Quách Mạt Nhược, đi lên trước nữa, chính là vườn lựu Khoa Đại.

Bên trong vườn lựu có đủ loại cây lựu, nhưng mà hiện tại cây lựu còn không nở hoa.

Có không ít bạn học hoặc tình nhân đang tản bộ hoặc là đọc sách ở bên trong.

Đỗ Như Xuân tìm một nơi không người rồi ngồi xuống trên một chiếc ghế tựa.

Sau đó ngơ ngác mà nhìn cây lựu trước mắt, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Trên thực tế nàng cũng không nghĩ gì cả, chỉ là muốn yên tĩnh như vậy một hồi, ngây người một lúc.

Nhưng mà lại có người không muốn, ở bên cạnh nói: "Hẳn là còn cần một hai tháng nữa mới nở hoa thì phải?"

Đỗ Như Xuân không muốn phản ứng người bên cạnh, quá không thức thời rồi.

Nhưng mà ——

Nàng đột nhiên cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai.

Nàng lập tức nghĩ tới, khó có thể tin mà quay đầu lại, liền thấy người cực kỳ quen thuộc kia đang ngồi ở bên cạnh nàng, mỉm cười nhìn nàng.

"Hoa lựu chẳng mấy chốc sẽ nở, nơi này nhất định sẽ rất đẹp đúng chứ?" Đỗ Đức Lâm hỏi.

Đỗ Như Xuân nuốt nước bọt một hồi, ngơ ngác gật gật đầu.

"Có phải là có chút doạ con rồi hay không?" Đỗ Đức Lâm hỏi.

Đỗ Như Xuân ngơ ngác gật gù, sau đó lại vội vàng lắc đầu một cái.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment