Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1173 - Chương 1173: Không Mẹ (2)

Chương 1173: Không Mẹ (2) Chương 1173: Không Mẹ (2)

Đỗ Như Xuân không tranh cãi với nàng, mà là tiếp tục nói: "Tôi làm cơm làm việc nhà cho các người, không phải là bởi vì tôi yêu các người, lấy lòng các người, mà là muốn nói cho các người biết cha đã dạy dỗ tôi rất tốt. Tôi căn bản là không cần các người."

Đỗ Như Xuân nói xong, cũng không thèm nhìn hai người nữa, xoay người liền muốn rời khỏi.

"Nha đầu chết tiệt này." Vệ Quang Hoa thẹn quá thành giận, đưa tay chụp một phát vào sau gáy của Đỗ Như Xuân.

Nhưng mà tốc độ phản ứng của Đỗ Như Xuân lại càng nhanh hơn, đá chéo một cái, trực tiếp đá Vệ Quang Hoa ngã lăn ra.

"Quên nói cho chú biết, cha tôi lo lắng con gái như tôi sẽ bị bắt nạt ở trường học cho nên từ tiểu học đã đưa tôi đi học Taekwondo rồi. Tuy rằng tôi đã ngừng luyện rất nhiều năm, thế nhưng muốn đánh chú vẫn là chuyện không thành vấn đề." Đỗ Như Xuân hời hợt nói.

"Đỗ Như Xuân, mẹ là mẹ con." Lương Hồng Ngọc tức điên rồi, trộm gà không xong còn mất nắm gạo, liền trực tiếp nhào tới.

Dù sao cũng là mẹ ruột, Đỗ Như Xuân không có đá nàng một cước, mà là né tránh sang một bên.

Nàng lạnh lùng thốt lên: "Mẹ tôi chết rồi."

Sau đó trực tiếp bước lớn đi xuống bậc thang.

Lúc đi ngang qua bên người Đào Giang Tuyết đang âm thầm xem trò vui, Đỗ Như Xuân mỉm cười với nàng một cái.

Đào Giang Tuyết không khỏi giật mình một cái, ra vẻ nhìn điện thoại di động.

Trước đó nàng còn không phục lắm, muốn tìm đến Đỗ Như Xuân, hiện tại đã không còn một chút tâm tư nào nữa.

Nhưng Đỗ Đức Lâm vẫn luôn theo sau Đỗ Như Xuân đã nhìn thấy tất cả. Đỗ Như Xuân vốn đang duy trì vẻ mỉm cười, nhưng sau khi đi xuống bậc thang tòa án, nước mắt đã ướt nhẹp vạt áo của nàng.

"Sau này, nàng thật sự không còn mẹ nữa, chỉ còn dư lại một mình nàng."

"Con gái ông rất ưu tú."

Sau khi nghe nói ngọn nguồn mọi chuyện, Hà Tứ Hải cũng không thể không than thở một tiếng.

Đỗ Như Xuân muốn tâm cơ có tâm cơ, muốn tình nghĩa có tình nghĩa, làm việc càng là quả quyết, có thể nói là rất khó được.

Trên thực tế Đỗ Như Xuân đã cho Lương Hồng Ngọc cơ hội, nếu như nàng thật sự lấy thành tâm đổi thành tâm thì không quản quá khứ như nào, Đỗ Như Xuân nhất định sẽ nhận nàng.

Nhưng mà Lương Hồng Ngọc lại một lòng vì tiền, khiến cho tim Đỗ Như Xuân trở nên lạnh lẽo, làm cho tất cả ảo tưởng tốt đẹp của nàng về mẹ trong những năm gần đây đều tan thành mây khói.

"Tôi cũng không nghĩ tới." Đỗ Đức Lâm cảm khái.

Đỗ Như Xuân ưu tú như vậy, Đỗ Đức Lâm lại không có bao nhiêu công lao.

Ngoại trừ cung cấp điều kiện vật chất ra, hắn trên căn bản đều chưa từng quản con gái.

Trong suy nghĩ của hắn, Đỗ Như Xuân là một cô gái.

Chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, cũng không cầu nàng có bao nhiêu tiền đồ, sau này tìm cho nàng một người chồng tốt. Hắn lại có tiền, căn bản không cần là lo lắng về cuộc sống sau này.

Một đời nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng mà người ưu tú, cho dù làm thế nào đều ưu tú.

Đỗ Đức Lâm xưa nay không hỏi đến chuyện học tập của Đỗ Như Xuân, nhưng mà nàng vẫn một đường lao nhanh.

"Như vậy ông còn muốn gặp con gái của mình không?" Hà Tứ Hải hỏi Đỗ Đức Lâm.

Tâm nguyện của Đỗ Đức Lâm chủ yếu nhất chính là muốn nói với con gái chuyện liên quan đến di chúc.

Mà bây giờ Đỗ Như Xuân đã lấy được di chúc, đồng thời tiếp nhận tất cả di sản của hắn.

Hơn nữa từ chuyện này có thể thấy được, Đỗ Như Xuân cũng là một người phụ nữ rất độc lập tự cường. Đỗ Đức Lâm hẳn là có thể thả xuống và đi tới Minh Thổ mới đúng.

Nhưng mà Đỗ Đức Lâm cũng chưa hề quay về Minh Thổ, sổ sách vẫn để nguyên là trạng thái chưa hoàn thành.

"Tôi muốn gặp, tôi rời đi quá gấp, còn rất nhiều lời chưa kịp nói với nàng đây." Đỗ Đức Lâm nói.

"Vậy được rồi, vậy ông muốn lát nữa đi gặp nàng, hay là ngày mai?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Chuyện này. . . Không làm lỡ ngài chứ?"

Nhìn bọn nhỏ chen chúc nhau ra từ trong nhà, Đỗ Đức Lâm do dự hỏi.

"Không có chuyện gì, tôi đưa các nàng trở về liền được." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy thì phiền phức tiếp dẫn đại nhân rồi." Đỗ Đức Lâm cảm kích nói.

Hà Tứ Hải không nói gì, giơ tay lên, vẫy vẫy với Đào Tử và Huyên Huyên đang chạy ra từ bên trong.

Hai đứa nhóc đeo cặp sách nhỏ, hùng hục chạy tới.

"Ông chủ, ông chủ, ngày hôm nay Đào Tử được hai bông hồng ở trong nhà trẻ đó nha." Vừa tới trước người, Huyên Huyên đã không thể chờ đợi được nữa mà nói.

"Có đúng không? Lợi hại như vậy sao." Hà Tứ Hải nhìn về phía Đào Tử.

Đào Tử xoa eo, lộ ra vẻ đắc ý.

Trên tường trong nhà trẻ có cái bảng xếp hạng bông hồng nhỏ, bạn nhỏ nhận được nhiều bông hồng nhỏ, mỗi tuần có thể đổi lấy phần thưởng nhất định với giáo viên.

Có đồ ăn vặt, có đồ chơi, có sách tranh và mấy đồ vật nhỏ.

Đồ vật thực ra đều không quan trọng, hiện tại nhà ai cũng không thiếu, thế nhưng nhận được thông qua cố gắng của chính mình thì lại mang một nghĩa hoàn toàn không giống nhau.

"Vậy còn em, em ngày hôm nay có thu được bông hồng nhỏ nào không?" Hà Tứ Hải quay đầu hỏi Huyên Huyên.

"Hừ, em mới không lạ gì." Huyên Huyên ôm cánh tay, bày ra dáng vẻ một mặt chẳng đáng.

"Hi hi ha ha… Cho em cái này."

Ngay vào lúc này, bỗng có một cái tay nhỏ duỗi ra từ bên cạnh, đưa tới một đóa hoa nhỏ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment