Sau đó hắn mới quay đầu lại nói với Chu Ngọc Quyên: "Lần trước đúng thật rất là hung hiểm, cũng nhờ có Uyển Uyển, nói đến đây cháu còn chưa cảm ơn nàng nữa là."
"Nói lời này chính là khách sáo rồi, Uyển Uyển là đồng tử của ngài, không phải là nên làm những chuyện này hay sao?" Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.
Uyển Uyển trở thành đồng tử của Hà Tứ Hải, liền phải có giác ngộ như vậy, nào có thể chỉ nhận lấy chỗ tốt mà không phải trả giá một chút nào.
"Không nói những lời này nữa, cháu đi trước đây. Uyển Uyển, chào tạm biệt mẹ đi." Hà Tứ Hải kéo tay Uyển Uyển rồi nói.
"Tạm biệt mẹ nha, mẹ phải làm bé ngoan nha."
Uyển Uyển không chỉ nghe lời Hà Tứ Hải, còn hoàn thành nhiệm vụ một cách vượt mức.
"Biết rồi, mẹ nhất định là bé ngoan, con cũng phải là bé ngoan, nghe lời ông chủ." Chu Ngọc Quyên cười nói, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
"Con là bé ngoan nhất." Uyển Uyển nghe vậy thì lập tức nói.
Nói xong còn ngước cổ nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh, phảng phất như đang đợi hắn phán xét.
"Đúng, em là ngoan nhất." Hà Tứ Hải vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Hi hi ha ha..." Uyển Uyển lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
Sau đó vừa chạy vừa nhảy theo sát phía sau Hà Tứ Hải đi về phía cửa lớn tiểu khu.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái, Chu Ngọc Quyên cười lắc lắc đầu rồi xoay người đi lên lầu.
Chỉ cần con gái vui vẻ là được rồi.
Nhưng mà Hà Tứ Hải mới ra cửa lớn, đã gặp phải Đỗ Đức Lâm.
"Tiếp dẫn đại nhân, tiểu thần tiên. . ." Hắn vội vàng cung kính lên tiếng chào hỏi.
“Cháu không phải là tiểu thần tiên, cháu là Lâm Uyển Uyển." Uyển Uyển cong cong đôi mắt, cười híp mắt rồi nói.
"Đúng, đúng, Lâm tiểu thần tiên, chào ngài." Đỗ Đức Lâm vội vàng nói.
Uyển Uyển nghe vậy thì gãi gãi đầu nhỏ, sao cứ cảm giác lời này cứ kỳ quái như thế nào thế nhỉ.
"Vừa đi vừa nói đi." Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi về phía trước, Đỗ Đức Lâm vội vàng đuổi theo.
"Đều kết thúc rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đỗ Đức Lâm vội vàng gật gật đầu.
"Xem ra con gái ông đã tự xử lý rất khá." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn cười nói.
Nếu như thật sự gặp phải vấn đề gì, sợ là Đỗ Đức Lâm đã ngay lập tức chạy tới tìm hắn, sau đó đi gặp con gái rồi.
Đỗ Đức Lâm lại gật gật đầu lần nữa, nhưng mà vẻ mặt cũng chẳng có bao nhiêu hài lòng, trái lại còn có mất mát nhàn nhạt.
Bởi vì hắn cuối cùng cũng nhận ra được, con gái cuối cùng đã lớn rồi, rời khỏi hắn cũng có thể sinh sống rất tốt.
Vào ngày mở phiên tòa, cũng may mà có di chúc của Đỗ Đức Lâm.
Đỗ Như Xuân làm thế nào cũng không nghĩ tới, bên trong yêu câu phân chia tài sản của luật sư mời tới vậy mà lại có tên của Lương Hồng Ngọc.
Nhưng mà bởi vì có di chúc nên đã giải quyết rất dứt khoát, tuy rằng Đào Giang Tuyết nghi vấn tính chân thực của di chúc.
Thế nhưng lúc trước Đỗ Đức Lâm cũng không phải người ngu, đã từng công chứng ở phòng công chứng, hơn nữa phòng công chứng cũng có phó bản liên quan.
Cuối cùng Đào Giang Tuyết cũng không thể không tiếp nhận sự thực, cũng may Đỗ Đức Lâm cũng không phải là không để lại cho nàng một chút nào.
Đương nhiên người cao hứng nhất hẳn là Lương Hồng Ngọc rồi.
Tuy rằng nàng không được chia một chén canh, nhưng Đỗ Như Xuân lại cầm phần lớn tài sản.
Mà nàng là mẹ đẻ của Đỗ Như Xuân, nàng cảm thấy dựa vào thân phận mình, cộng với sự ỷ lại của Đỗ Như Xuân đối với nàng.
Những tài sản này chẳng khác nào là của nàng rồi.
Hơn nữa con gái hiện tại còn đang đi học, mấy công ty trên danh nghĩa của Đỗ Đức Lâm cũng cần người quản lý.
Không giao cho nàng thì còn có thể giao cho ai?
Nhưng mà, trong lòng nàng vẫn có chút nghi ngờ. Chuyện con gái có di chúc nằm ngoài dự liệu của nàng, lẽ nào là không tín nhiệm đối với nàng?
Điều này làm cho trong lòng của nàng có chút thấp thỏm, nhưng mà nàng cũng không có quá mức căng thẳng.
Một mặt, nàng cho rằng Đỗ Như Xuân chỉ là một cô gái dễ lừa.
Mặt khác, nàng có thân phận là mẹ đẻ, nàng không cho rằng Đỗ Như Xuân có thể lật ra trò gian gì.
"Mẹ, vì sao trên phân chia tài sản lại có tên của người vậy?"
Sau khi ra khỏi tòa án, Đỗ Như Xuân hỏi dò mẹ đẻ của mình.
"Bởi vì luật sư Hoàng nói nếu là hai người chúng ta thì lúc phân chia tài sản, nhất định sẽ cầm lại được càng nhiều tài sản thuộc về ba con hơn." Lương Hồng Ngọc nói.
"Thật sao?" Đỗ Như Xuân tựa như cười mà không phải cười.
"Đương nhiên là thật rồi, mẹ là mẹ ruột con, mẹ còn có thể gạt con sao." Lương Hồng Ngọc nói với vẻ mặt chân thành.
Khiến cho Vệ Quang Hoa đứng không nói chuyện ở bên cạnh thiếu chút đều tin.
Nhưng vào lúc này, Đỗ Như Xuân đột nhiên nói: "Mẹ thấy con có giống kẻ ngốc không?"
Không chờ Lương Hồng Ngọc nói tiếp, Đỗ Như Xuân lại nói: "Năm đó con không thi đại học, là tuyển thẳng vào học, cho nên lựa chọn Khoa Đại, bởi vì cách nhà gần. Con được tuyển thẳng, là bởi vì năm cấp 3 con từng nhận được huy chương vàng trong cuộc thi Sinh học toàn quốc, từng nhận được huy chương bạc Olympic toán học quốc tế..."
Lương Hồng Ngọc khẽ há miệng, ngơ ngác mà nhìn nàng.
Đỗ Như Xuân lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn.
"Cho nên, mẹ không nên coi con là kẻ ngốc nha, cũng không nên dừng ký ức lại vào trước lúc người rời đi, chính là lúc con ba tuổi."
"Không phải..." Lương Hồng Ngọc vội vã muốn giải thích.
"Người không cần giải thích, người nói là bởi vì bạo lực gia đình mới rời khỏi cha con. Nhưng mà người biết câu nói mà cha con thường hay nói nhất là gì không? Hắn chưa bao giờ đánh phụ nữ, từ nhỏ đến lớn, cho dù con có chọc giận hắn như thế nào, hắn đều không động tay."
"Đó là trước đây." Lương Hồng Ngọc chống chế.
------
Dịch: MBMH Translate