Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1171 - Chương 1171: Lớn Rồi.

Chương 1171: Lớn Rồi. Chương 1171: Lớn Rồi.

Cha có lưu lại di thư, điều này làm cho Đỗ Như Xuân rất bất ngờ, có một loại cảm giác khó có thể tin được.

Nhưng chờ sau khi nàng cầm được di chúc, phía trên có con dấu của phòng công chứng Thân Thành, làm cho nàng không thể không tin tưởng tất cả đều là thật.

Từ thời gian phía trên di chúc, có thể thấy chính là khoảng thời gian trước khi kết hôn với Đào Giang Tuyết.

Di chúc của Đỗ Đức Lâm cũng không phức tạp.

Nội dung đại khái chính là, sau khi hắn chết, nếu như có con với Đào Giang Tuyết, bất luận nam nữ, định giá thị trường tất cả tài sản của hắn rồi chia cho người con kia bốn phần, sáu phần còn lại đều thuộc về con gái Đỗ Như Xuân.

Nếu như hắn và Đào Giang Tuyết không có con, như vậy tất cả tài sản đều thuộc về con gái Đỗ Như Xuân.

Đương nhiên hắn cũng không phải là không hề để lại cho Đào Giang Tuyết một chút nào, một căn biệt thự trị giá chục triệu, một chiếc xe và hai triệu tiền mặt.

Về phần xưởng điện tử, nhà mặt tiền gì đó đều không có bất kỳ quan hệ gì với Đào Giang Tuyết, cho dù lên tòa án cũng vô dụng.

"Dì Văn Tú, cảm ơn dì. Cái này đúng là quá quan trọng đối với con rồi." Đỗ Như Xuân cất kỹ di chúc một cách cẩn thận, rồi nói với Cát Văn Tú.

"Có ích đối với cháu là tốt rồi." Cát Văn Tú nói.

"Hữu dụng, thực sự quá hữu dụng rồi. Dì Văn Tú, cháu không quấy rầy dì nữa, tài xế đang chờ cháu ở bên ngoài, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, cháu sẽ lại đến cảm ơn dì." Đỗ Như Xuân đứng lên rồi nói.

"Được, được, vậy dì chờ cháu. Đỗ tiểu thư, cháu đi đường nhớ chậm một chút." Cát Văn Tú cũng vội vàng đứng dậy.

"Dì Văn Tú, cháu không phải đã nói rồi sao, dì gọi cháu Tiểu Xuân liền được, gọi tiểu thư nghe không êm tai, hơn nữa cũng quá xa lạ rồi." Đỗ Như Xuân nói.

"Như vậy sao được chứ, ba cháu. . ."

"Hắn đã không còn nữa rồi, cứ quyết định như thế đi, cháu đi trước đây." Đỗ Như Xuân mạnh mẽ nói.

"Vậy. . . Vậy được rồi, Tiểu Xuân, cháu đi đường nhớ chậm một chút." Cát Văn Tú nói.

"Hừm, cháu biết rồi." Đỗ Như Xuân nở nụ cười.

Sau đó nàng cúi đầu với Cát Văn Tú một cái, sau đó liền xoay người cất bước lớn rời đi.

"Ai, một cô gái thật tốt, nếu như con và chú Đỗ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thật là tốt. Nàng nào phải lẻ loi một mình như bây giờ, bị người bắt nạt. . ." Cát Văn Tú nhìn như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng trên thực tế là đang nói cho con trai bên cạnh nghe.

Nàng biết, con trai nhất định đang đi theo bên người nàng.

Nàng lại dấy lên hi vọng lần nữa đối với cuộc sống này.

Mấy ngày sau, Hà Tứ Hải cũng không tiếp tục quan tâm chuyện của Đỗ Như Xuân nữa.

Mỗi ngày ngoại trừ đưa Đào Tử đi nhà trẻ ra thì chính là cùng Lưu Vãn Chiếu đi dạo khắp nơi.

Bởi vì đã tìm kĩ nơi làm việc, đang bận bịu lắp đặt thiết bị, Hà Tứ Hải cũng đi nhìn một chút, bởi vì có công ty nhận thầu lắp đặt thiết bị cho nên bọn họ cũng không phải bận tâm nhiều.

Về phần vấn đề chất lượng sẽ do cha chồng và cha của Tiền Tuệ Ngữ hai người thay phiên nhìn chằm chằm.

Đặc biệt là cha chồng của Tiền Tuệ Ngữ, cũng chính là cha của Quan Đạo Hằng, lúc còn trẻ từng làm lắp đặt thiết bị, cho nên rất quen thuộc cái này.

Quan Đạo Hằng ở lại nhân gian thời gian dài như vậy, bọn họ đương nhiên cũng đều gặp mặt, cho nên đều rất cảm kích Hà Tứ Hải.

Sau khi biết được chuyện của quỹ từ thiện từ trong miệng của Tiền Tuệ Ngữ, bọn họ đều chủ động đến giúp đỡ.

"Nhìn xem, đây là cái gì?" Uyển Uyển không biết hái một đóa hoa từ nơi nào, chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải khoe khoang.

“Một đóa hoa?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, đây chỉ là một đóa hoa nhỏ bình thường mà thôi.

"Nó là màu."

Uyển Uyển giơ tay nhỏ lên cao, nhón mũi chân, cho rằng Hà Tứ Hải không thấy rõ.

Hà Tứ Hải lúc này mới có chút bừng tỉnh.

Cánh hoa của đóa hoa nhỏ này dĩ nhiên lại có thể thay đổi màu sắc, hầu như mỗi một cánh đều có chỗ khác nhau.

"Rất đẹp." Hà Tứ Hải thở dài rồi nói.

"Hi hi..." Uyển Uyển phát ra nụ cười vui vẻ.

"Anh phải đi đón mấy người Đào Tử tan học rồi, em có muốn đi cùng anh hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Thì ra hắn xuống lầu chuẩn bị đi nhà trẻ đón mấy người Đào Tử, vừa vặn gặp phải Uyển Uyển đang chơi đùa với mẹ ở dưới lầu.

Uyển Uyển nghe vậy lập tức gật gật đầu, sau đó cẩn thận từng li từng tí một mà thu cánh tay về.

"Hi hi... Em muốn cho Đào Tử và Huyên Huyên nhìn một chút."

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, đi về phía Chu Ngọc Quyên.

"Dì Chu, thật sự xin lỗi, lại quấy rối người rồi, Uyển Uyển sẽ đi nhà trẻ cùng cháu đón mấy người Đào Tử."

Để dì Chu không sợ người ta "Bắt cóc" con gái mình nên Hà Tứ Hải tiếng chào hỏi.

"Không sao, cứ việc đi thôi." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì cười nói.

Xem ra khá là cao hứng.

Điều này khiến cho Hà Tứ Hải có chút kỳ quái.

Trước đó mặc dù Hà Tứ Hải nói mang Uyển Uyển đi, Chu Ngọc Quyên cũng thông tình đạt lý, tỏ ra là đã hiểu, nhưng tuyệt đối là sẽ không tỏ ra cao hứng giống như ngày hôm nay.

Đúng lúc này, Chu Ngọc Quyên cười giải thích nói: "Từ sau chuyện lần trước, Uyển Uyển đã trở nên kiên cường hơn nhiều, nàng vậy mà lại chủ động đi nói chuyện với các bạn nhỏ trong tiểu khu, ngoài ra còn cùng nhau chơi đùa."

"Lần trước?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên có chút bừng tỉnh.

Chuyện lần trước đã tác động rất lớn đến Uyển Uyển, thế nhưng có thể làm cho nàng có đủ dũng khí phản kháng.

Dường như nhận ra được Hà Tứ Hải đang nhìn nàng.

Uyển Uyển lập tức giơ hoa nhỏ lên trên đỉnh đầu của mình, còn lắc lắc mông, giống như là đang khiêu vũ, vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Sau đó phát ra tiếng cười hi hi ha ha.

Hà Tứ Hải cười cười rồi giơ tay với nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment