Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1170 - Chương 1170: Một Người Mẹ Như Vậy.

Chương 1170: Một Người Mẹ Như Vậy. Chương 1170: Một Người Mẹ Như Vậy.

Nhìn Đỗ Như Xuân vừa cười vừa hát, Đỗ Đức Lâm gãi gãi đầu, hỏi Hà Tứ Hải: "Nàng đang hát cái gì thế?"

"Một bài hát." Hà Tứ Hải nói.

Đỗ Đức Lâm: ...

Chuyện này còn cần Hà Tứ Hải nói sao, hắn đương nhiên biết là một bài hát.

"Tôi không biết tên ca khúc cụ thể, nhưng mà ý nghĩa của lời bài hát đại khái là biểu đạt sự thất vọng của mình đối với cha mẹ đi." Hà Tứ Hải lắng nghe lời bài hát rồi nói.

Bởi vì thu được năng lực ngôn ngữ của Richard · Brown cho nên Hà Tứ Hải hiểu được năm ngôn ngữ đó là tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật và tiếng Hán.

Đỗ Đức Lâm nghe vậy thì im lặng.

Sau đó hắn mới sâu kín cảm khái: "Xem ra nàng đã biết Lương Hồng Ngọc là hạng người gì rồi."

Hà Tứ Hải gật gật đầu, sau đó cười nói: "Tôi hiện tại rất tò mò, nàng tiếp theo muốn xử lý mối quan hệ này như thế nào đây."

"Đương nhiên, nếu như ông hiện tại muốn gặp mặt nàng thì tôi cũng không phản đối." Hà Tứ Hải nhún nhún vai rồi nói.

"Vậy… Vậy chờ một chút."

Nói thực sự, Đỗ Đức Lâm muốn nhìn một chút xem con gái tiếp theo sẽ xử lý như thế nào.

Nếu như nàng có thể xử lý tất cả một cách thích đáng, hắn trở về Minh Thổ cũng yên lòng rồi.

Thế nhưng Đỗ Đức Lâm lại lập tức lắc đầu.

Bởi vì mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa, dưới tình huống Đỗ Như Xuân không có di chúc, không quản quan tòa phán thế nào thì vợ sau Đào Giang Tuyết của hắn nhất định sẽ lấy đi một phần di sản rất lớn.

"Điều này cũng đơn giản, ông có thể xin nhờ mẹ của Trình Hòa Sinh, để nàng nói cho Đỗ Như Xuân chuyện liên quan tới di chúc, trước tiên không nói về chuyện của ông. Tôi nghĩ chờ đến sau khi nàng lấy được di sản thì người vợ trước của ông nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn, đến lúc đó đương nhiên là có thể nhìn thấy con gái ông ứng đối như thế nào rồi."

Đỗ Đức Lâm nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ gật gật đầu, chủ ý này hay.

Thế là mọi người lại trở về nhà Cát Văn Tú một chuyến, bàn giao chuyện đã xảy ra với nàng một hồi, cũng đưa trở lại di chúc vừa mới lấy đi lại cho nàng.

Cát Văn Tú đương nhiên không có ý kiến gì, lập tức đồng ý, cùng lúc đó liền gọi điện thoại cho Đỗ Như Xuân.

Đỗ Như Xuân nhận được điện thoại của Cát Văn Tú cũng có chút bất ngờ.

"Dì Văn Tú, sao lại gọi điện thoại cho cháu thế, là có chuyện gì sao?"

Khi Trình Hòa Sinh còn sống, Cát Văn Tú cũng từng đến nhà Đỗ Đức Lâm thăm con trai mấy lần.

Cộng với quan hệ giữa hai nhà vốn thân thiện, cho nên quan hệ giữa Đỗ Như Xuân và Cát Văn Tú cũng không tệ lắm.

"Đỗ tiểu thư, ngày hôm nay lúc tôi dọn dẹp nhà cửa, tìm được một phần văn kiện, là Hòa Sinh cầm về vào mấy năm trước, bảo tôi cất giữ cẩn thận. Tôi lại không biết nhiều chữ nên tìm người xem một chút, nói là di chúc của cha cô..."

Cát Văn Tú nói lại theo lời căn dặn của Đỗ Đức Lâm.

"Cái gì?" Đỗ Như Xuân nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên một tiếng, điều này thực sự là quá bất ngờ rồi.

"Tiểu Xuân, làm sao thế?" Trong phòng khách, Lương Hồng Ngọc nghe thấy tiếng liền hỏi.

"Không có gì." Đỗ Như Xuân vội vàng nói.

Thế nhưng nàng vẫn nghe thấy tiếng bước chân Lương Hồng Ngọc đi vào nhà bếp tiếng.

"Dì Văn Tú, ngày mai cháu sẽ đi tìm dì, bây giờ tạm thời không nói nữa." Đỗ Như Xuân nói xong vội vã cúp điện thoại.

Đồng thời trực tiếp xóa lịch sử trò chuyện.

Quả nhiên Lương Hồng Ngọc lúc này đã đi tới, gặp Đỗ Như Xuân cất hồi điện thoại di động, lập tức nghi hoặc hỏi: "Là ai vậy?"

"Trường học gọi tới, giáo sư tìm con hỏi dò số liệu thí nghiệm lần trước. Mẹ, con ngày mai có khả năng phải về Hợp Châu một chuyến." Đỗ Như Xuân nói.

“Ồ, gấp như thế sao?" Lương Hồng Ngọc kinh ngạc nói.

"Hết cách rồi, chuyện của trường học tương đối gấp." Đỗ Như Xuân ngượng nghịu nói.

“Vậy được rồi, nhưng mà có muốn mẹ đi cùng con không?" Lương Hồng Ngọc hỏi.

"Không cần, mẹ và chú Vệ tiếp đi Thân Thành đi, Hợp Châu cách Thân Thành cũng gần, đến lúc đó chúng ta gặp ở Thân Thành." Đỗ Như Xuân nói.

Lương Hồng Ngọc nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, thế là gật đầu đồng ý rồi.

Thế là buổi tối hôm đó Đỗ Như Xuân liền đặt vé máy bay trở về Hợp Châu ở ngay dưới mắt của Lương Hồng Ngọc.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Vệ Quang Hoa và Lương Hồng Ngọc cùng lái xe đưa Đỗ Như Xuân đến sân bay.

Nhìn thấy Lương Hồng Ngọc đi vào, Vệ Quang Hoa lúc này mới có chút lo lắng hỏi Lương Hồng Ngọc: "Sẽ không có bất ngờ gì chứ?"

"Yên tâm đi, có thể có bất ngờ gì được. Tiểu nha đầu này hiện tại đang cực kỳ ỷ lại em, không thấy nàng sau khi xuống xe, còn ôm ấp em, cáo biệt với em đó sao?" Lương Hồng Ngọc nói với vẻ rất tự tin.

Điều nàng không biết chính là, sau khi vào sân bay Đỗ Như Xuân đã lập tức đổi vé máy bay, sau khi nhìn bọn họ rời đi, nàng trực tiếp ra sân bay, gọi một chiếc xe, đi thẳng đến Bồi Thành.

Bồi Thành và Dung Thành đều thuộc tỉnh Ba Thục, khoảng cách cũng không phải là rất xa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment