"Còn có bốn ngày, ngày kia cháu sẽ về Thân Thành một chuyến." Đỗ Như Xuân nghe vậy lập tức nói.
"Một cô gái như cháu khó tránh khỏi sẽ bị người bắt nạt, để mẹ cháu đi cùng với cháu đi." Vệ Quang Hoa nghe vậy lập tức nói với dáng vẻ rất rộng lượng.
"Đó là đương nhiên, nhưng mà, mẹ, liệu có làm lỡ thời gian của người hay không?" Đỗ Như Xuân hỏi Lương Hồng Ngọc.
"Không làm lỡ, ngươi mới là quan trọng nhất, lại nói, trong ngày thường mẹ cũng không có chuyện gì." Lương Hồng Ngọc vội vàng nói.
"Mẹ, người thật tốt." Đỗ Như Xuân lập tức nói.
"Con là con gái của mẹ, mẹ dĩ nhiên là đối tốt với con rồi." Lương Hồng Ngọc cũng cười nói.
Đây là lần thứ hai Đỗ Như Xuân nói nàng thật tốt.
Cũng là lần thứ hai Lương Hồng Ngọc nói con là con gái của mẹ.
"Tiểu Xuân, mẹ đã nói với con, tài sản của cha con đều là cha con nhọc nhằn khổ sở tích góp cả một đời, không thể bị người phụ nữ kia đoạt đi được, đặc biệt là xưởng điện tử, đó là tâm huyết của cha con."
"Con biết, nhưng mà dù con muốn xưởng điện tử kia thì cũng vô dụng mà thôi, con lại không hiểu những kia." Đỗ Như Xuân nói.
"Con không hiểu, chú Vệ của con hiểu nha, có thể nhờ chú Vệ quản lý giúp con, cho dù con không xưởng thì bán đi cũng được không ít tiền, cũng không thể tiện nghi cho người phụ nữ kia được." Lương Hồng Ngọc nói.
"Con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ lấy hết tất cả những đồ thuộc về cha về, đến lúc đó còn cần phiền phức chú Vệ nữa." Đỗ Như Xuân cười nói.
"Không phiền phức, đều là người một nhà, không nói lời hai nhà." Vệ Quang Hoa nói.
Hắn còn nở nụ cười, một nụ cười chân chính.
"Đúng, người một nhà, nhanh ăn cơm một chút đi, thức ăn cũng sắp nguội rồi kìa." Lương Hồng Ngọc cũng cười nói.
"Đúng, ăn cơm đi, tay nghề của Tiểu Xuân thật tốt, ngày hôm nay chú phải ăn nhiều một bát cơm." Vệ Quang Hoa cười nói.
"Chú Vệ, đưa bát cho cháu, cháu xới giúp chú." Đỗ Như Xuân nghe vậy lập tức nói.
"Không cần, chú tự mình tới." Vệ Quang Hoa nghe vậy liền muốn đứng dậy.
"Vẫn nên để cho Tiểu Xuân làm cho, đều là người một nhà, em là mẹ nàng, anh sau đó chính là ba nàng." Lương Hồng Ngọc nói.
Đỗ Như Xuân không lên tiếng, cười rồi nhận lấy chén.
Sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Mà Đỗ Đức Lâm nhìn thấy tất cả ở bên cạnh thì tức muốn chết, cũng gấp muốn chết.
"Tiểu Xuân quá đơn thuần rồi, người phụ nữ Lương Hồng Ngọc này thật chẳng ra gì. Nàng là con gái ruột của cô đó." Đỗ Đức Lâm vô cùng đau đớn mà theo sát con gái vào nhà bếp.
Mà lúc này, liền thấy Đỗ Như Xuân đã xới xong cơm.
Nhưng mà nàng cũng không có lập tức trở về phòng ăn.
Mà là nhìn vào bát cơm, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười âm u.
Sau đó nhẹ nhàng nói rằng: "Người một nhà? Ha ha. . ."
Nhưng mà trong nháy mắt, âm u diệt hết, mặt lại đầy xán lạn, lớn tiếng nói: "Cơm đến đây."
Để lại Đỗ Đức Lâm và Hà Tứ Hải hai mặt nhìn nhau.
Lại liên tưởng đến một vài vấn đề mà Đỗ Như Xuân hỏi trước đó, Hà Tứ Hải hỏi hắn với ý vị sâu xa: "Ông xác định con gái của ông rất đơn thuần?"
"Ông thật sự hiểu rõ con gái của ông sao?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
"Tôi…Tôi đương nhiên hiểu." Đỗ Đức Lâm chống chế.
Thế nhưng lời nói ra lại không có bao nhiêu sức lực.
Đừng nói là Hà Tứ Hải, ngay cả Uyển Uyển ở bên cạnh đều nhìn ra được.
Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ quái, tuy rằng Đỗ Đức Lâm rất yêu con gái, thế nhưng nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn bận kiếm tiền, thời gian ở chung với con gái dĩ nhiên là rất ít.
Cộng với con gái dần lớn lên, dù sao thì trai gái khác nhau cho nên mới càng ngày càng thêm lạ lẫm.
Đỗ Đức Lâm tự cho rằng bản thân mình hiểu rõ con gái của chính mình nhất, nhưng mà đều là hắn tự cho là thôi.
Mà lúc này Đỗ Như Xuân bưng bát cơm đi ra ngoài, trên mặt lại tràn trề nụ cười xán lạn.
Tướng mạo của Đỗ Như Xuân rất giống với Lương Hồng Ngọc lúc còn trẻ, là con gái Ba Thục chính tông.
Có câu nói, mỹ nữ Đại Hạ nhìn Ba Thục.
Con gái Ba Thục có thể nói là xinh đẹp số một số hai.
Da dẻ trắng, vóc người đẹp, ngoại trừ hơi thấp một chút ra thì thật sự chọn không ra tật xấu gì.
Lúc Lương Hồng Ngọc còn trẻ cũng rất xinh đẹp, nếu không cũng sẽ không được người có tiền coi trọng.
Cho nên lúc Đỗ Như Xuân cười lên thật sự rất đẹp.
Đây cũng là kiêu ngạo của Đỗ Đức Lâm.
Chờ ăn cơm xong, Vệ Quang Hoa trực tiếp quăng đũa rời đi, Lương Hồng Ngọc giả vờ nói muốn giúp đỡ thu dọn.
Đỗ Như Xuân từ chối hai lần, nàng đúng thật là không giúp đỡ nữa rồi.
Quay đầu lập tức đi đắp mặt nạ xem tivi.
Đỗ Như Xuân vẫn duy trì nụ cười vui vẻ kia, sắp xếp từng món đồ vào nhà bếp.
"Quá phận, quá đáng rồi, thật sự là quá đáng, bọn họ coi Tiểu Xuân là cái gì rồi? Bảo mẫu sao?" Đỗ Đức Lâm tức giận nói.
Hắn đứng ở bên người Lương Hồng Ngọc tức giận vung vẩy cánh tay, nhưng mà hắn là quỷ, chỉ có thể tức giận mà không làm được gì.
"Tiểu Xuân, gọt cho mẹ chút hoa quả." Bỗng nhiên nghe Lương Hồng Ngọc nói.
"Được." Trong phòng bếp truyền đến tiếng của Đỗ Như Xuân.
"Quá quá đáng rồi, quá quá đáng rồi, thật sự không coi bản thân mình là người ngoài nữa rồi." Đỗ Đức Lâm nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải khẽ cười cười với hắn.
Đỗ Đức Lâm lập tức giống như bóng cao su hụt hơi, tiếp dẫn đại nhân là đến giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, không phải giúp hắn trả đũa, làm sao có khả năng cho hắn đèn Dẫn Hồn được.
Hắn suy nghĩ một chút rồi xoay người đi vào nhà bếp nhìn con gái.
Đúng lúc này, trong phòng bếp vang lên tiếng hát nhẹ nhàng của Đỗ Như Xuân.
I will not make
The same mistakes that you did
I will not let myself
Cause my heart so much misery
I will not break
The way you did, you fell so hard
I ve learned the hard way
To never let it get that far
Because of you
I never stray too far from the sidewalk
Because of you
I learned to play on the safe side so I don't get hurt
Because of you
I find it hard to trust not only me, but everyone around me
Because of you
I am afraid
I lose my way
And it's not too long before you point it out
I can't cry
Because I know that s weakness in your Eyes
------
Dịch: MBMH Translate