Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1168 - Chương 1168: Đơn Thuần

Chương 1168: Đơn Thuần Chương 1168: Đơn Thuần

Chỉ nói là hy vọng bọn họ có cơ hội có thể gặp mặt lần nữa.

Sau đó hắn trở về Hợp Châu cùng Hà Tứ Hải.

Lại thấy hai mắt hắn đã đỏ chót.

"Hiện tại đi gặp con gái ông sao? Hay là ngày mai lại đi?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đỗ Đức Lâm dùng sức chớp chớp con mắt mấy lần, sau đó nói: "Trong ngày hôm nay luôn đi."

Nhưng mà khoảng thời gian này con gái của Đỗ Đức Lâm - Đỗ Như Xuân cũng không ở Hợp Châu, mà ở chỗ mẹ đẻ của nàng - Lương Hồng Ngọc, sống với nàng, tạm thời không có về trường.

Mà mẹ đẻ của Đỗ Như Xuân, vẫn luôn sinh sống ở Dung Thành từ sau khi nàng lấy chồng.

"Mẹ, chú Vệ, nếm thử món ăn con làm."

Đỗ Như Xuân bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên từ trong phòng bếp, vừa cười vừa nói với Lương Hồng Ngọc và Vệ Quang Hoa ngồi ở bên cạnh.

Cha qua đời có thể nói là như sét đánh ngang tai đối với nàng, cuộc sống như một vùng tăm tối.

Nhưng mà mẹ đẻ lại xuất hiện, lại mang đến cho nàng một tia ánh rạng đông.

Mẹ của Đỗ Như Xuân - Lương Hồng Ngọc, tuy rằng tuổi đã không nhỏ nữa thế nhưng phong vận còn tồn, cực kỳ xinh đẹp.

Nàng nghe vậy thì cầm lấy đũa, gắp một miếng gà đinh nếm thử một miếng, sau đó cười nói: "Ăn ngon, Tiểu Xuân thực sự là quá lợi hại rồi."

Vệ Quang Hoa bên cạnh thì trực tiếp bưng bát ăn cơm, gắp một đũa ăn một miếng, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Lương Hồng Ngọc ở dưới bàn nhẹ đá hắn một hồi, hắn lúc này mới nói: "Cũng không tệ lắm."

Lương Hồng Ngọc lúc này mới lại cười nói: "Đúng không, Tiểu Xuân thông minh lại xinh đẹp, người lại có tài, sau này không biết sẽ tiện nghi cho tiểu tử nhà ai."

"Mẹ, nói những thứ này làm gì, nhanh ăn cơm một chút đi." Đỗ Như Xuân bưng bát ăn cơm lên, cười nói.

"Được, mẹ không nói, mẹ không nói nữa. Đúng rồi, con chuẩn bị lúc nào thì về trường? Thời gian dài như vậy không đi học không sao à?" Lương Hồng Ngọc hỏi.

"Không có chuyện gì, cuối tháng con lại trở về đi, con muốn ở cùng mẹ thêm một ít ngày." Đỗ Như Xuân cười nói.

Từ nhỏ nàng đã sống xa mẹ, hận không thể một ngày 24h đều ở cùng mẹ.

Vệ Quang Hoa bên cạnh nghe vậy liếc mắt nhìn Lương Hồng Ngọc.

Lương Hồng Ngọc lập tức cho hắn một cái ánh mắt.

Sau đó nàng lại cười tủm tỉm rồi nói: "Con muốn ở bao lâu đều được, thế nhưng không nên ảnh hưởng đến việc học. Nếu như con nhớ mẹ thì mẹ sẽ đến thăm con, hiện tại giao thông cũng thuận tiện."

Lương Hồng Ngọc cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ của một người mẹ hiền.

"Mẹ, người thật tốt." Đỗ Như Xuân cao hứng nói.

"Con là con gái của mẹ, mẹ có thể đối với con không tốt sao?" Lương Hồng Ngọc lập tức nói.

"Mẹ, vậy khi đó, tại sao mẹ lại muốn rời khỏi con và ba?" Đỗ Như Xuân đột nhiên hỏi.

Lương Hồng Ngọc sửng sốt một chút, sau đó liếc Vệ Quang Hoa bên cạnh một cái. Vệ Quang Hoa cúi đầu ăn cơm, giống như là không nghe thấy vấn đề này.

Mà lúc này Đỗ Như Xuân lại nói: "Chú Vệ, cháu hỏi vấn đề này, chú không ngại chứ?"

"Không ngại, đều là chuyện xưa xửa xừa xưa, còn nói hắn làm gì?"

Vệ Quang Hoa ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười hiền hòa.

"Nhưng cháu muốn nghe." Đỗ Như Xuân cũng cười nói.

"Vậy thì phải hỏi mẹ cháu rồi." Vệ Quang Hoa nói.

Lương Hồng Ngọc bên cạnh lập tức nói: "Trước không phải đã nói với con rồi sao? Còn nói hắn làm gì?"

"Nhưng con muốn nghe, con còn muốn biết cha rốt cuộc đã làm chuyện gì quá đáng với mẹ?" Đỗ Như Xuân hầm hừ nói.

"Ai, người đều chết rồi, còn nói hắn làm gì?" Con ngươi Lương Hồng Ngọc chuyển động, giả vờ hào phóng nói.

"Không mà, mẹ, mẹ cứ nói cho con một chút. Con muốn biết một ít chuyện quá khứ của các người." Đỗ Như Xuân làm nũng nói.

Thấy Đỗ Như Xuân kiên trì muốn nghe, Lương Hồng Ngọc cũng chỉ có thể nói tới chuyện đã qua một lần nữa.

"Cha con thích uống rượu, mỗi lần uống rượu xong trở về cứ thích phát điên lên, hơi có không thuận một chút liền đánh người. Con thấy cái sẹo này không? Chính là lúc trước bị cha con đánh."

"Cha thật đáng ghét, hắn làm sao có thể đối với mẹ như vậy được chứ?" Đỗ Như Xuân nghe vậy thì rất là tức giận.

Sau đó nàng lại đột nhiên nói: "Cha con không phải không uống rượu sao?"

Lương Hồng Ngọc nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Đại khái bởi vì sau khi mẹ rời đi, hắn biết mình sai lầm, cho nên mới không uống nữa."

"Hừm, con nghĩ hẳn nên là như vậy." Đỗ Như Xuân nghe vậy thì lập tức gật đầu biểu thị tán thành.

Lương Hồng Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp về những điều Đỗ Đức Lâm "Không được", nói tới mức bản thân nàng đều thiếu chút nữa cho rằng là thật rồi.

Nhưng mà rất nhanh đã bị Vệ Quang Hoa cắt đứt.

"Đừng nhắc đến mấy chuyện của quá khứ nữa, chủ yếu là mẹ cháu nhớ đến những chuyện này sẽ khó tránh khỏi thương tâm. Cháu nên thông cảm một hồi."

"Mẹ, xin lỗi, là lỗi của con." Đỗ Như Xuân nghe vậy lập tức nói xin lỗi.

"Không sao, không sao cả." Lương Hồng Ngọc nghe vậy cũng xoa xoa khóe mắt.

Đúng lúc này, Vệ Quang Hoa hỏi: "Cách mấy ngày nữa thì mở phiên tòa thế?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment