"Mẹ, con không cảm thấy nhà chúng ta không tốt, nhà chúng ta có mẹ đây." Trình Hòa Sinh nói.
"Đứa ngốc." Cát Văn Tú vừa khóc vừa nói.
Sau đó hỏi: "Con khi nào thì đi? Mẹ làm bữa cơm cho con ăn, ăn no rồi lên đường."
"Con không đi nữa, nhưng mà phải trả đèn Dẫn Hồn lại cho tiếp dẫn đại nhân, sau này mẹ sẽ không còn nhìn thấy con nữa rồi, cũng không nghe thấy lời con nói nữa." Trình Hòa Sinh nói với vẻ khổ sở.
"Vì sao lại không đi?"
"Bởi vì đây chính là tâm nguyện của hắn." Đỗ Đức Lâm ở bên cạnh tiếp lời.
"Mẹ không cần người ở cùng, tiểu tử ngốc này, đã lớn như vậy rồi sao cứ còn thích đi theo phía sau mẹ vậy? Con đầu thai vào một gia đình tốt, lại bắt đầu lại từ đầu không tốt sao, sao con lại ngốc như vậy…"
Cát Văn Tú đánh cánh tay Trình Hòa Sinh, vừa vui mừng lại khổ sở.
"Chị dâu, tâm nguyện nói là tâm nguyện, không bằng nói là chấp niệm, đã gọi là chấp niệm thì không phải là thứ dễ dàng thay đổi như vậy. Tôi đã hỏi qua tiếp dẫn đại nhân, tiếp dẫn đại nhân nói, chờ sau khi hắn nghĩ thông suốt rồi dĩ nhiên là sẽ trở về Minh Thổ, lại vào luân hồi, không làm lỡ."
"Thật sao?" Cát Văn Tú lau nước mắt hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, không tin chị có thể hỏi tiếp dẫn đại nhân một chút." Đỗ Đức Lâm nói.
"Ồ, thần tiên đại nhân cũng tới cùng sao?" Cát Văn Tú nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.
"Đúng vậy, bọn họ đang ở ngoài cửa." Đỗ Đức Lâm chỉ ra ngoài cửa.
Cát Văn Tú vội vàng đứng dậy đi ra cửa, đồng thời còn oán giận Trình Hòa Sinh: "Làm sao có thể để thần tiên chờ ở bên ngoài được? Không hiểu chuyện một chút nào cả."
Nhưng sau khi nàng ra cửa, liền thấy bên ngoài chỉ có một lớn một nhỏ, một người trẻ tuổi và một cô bé.
Bé gái còn cầm rau cần nàng thả trên mặt đất, chơi đùa gà con vịt con.
“Mẹ, đây chính là tiếp dẫn đại nhân và tiểu thần tiên." Trình Hòa Sinh giải thích.
Cát Văn Tú nghe vậy có chút giật mình, nhưng vẫn là vội vàng đi lên trước, muốn quỳ xuống với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải duỗi tay vung một cái, Cát Văn Tú liền cảm thấy mình quỳ không nổi.
"Dân nữ Cát Văn Tú gặp qua thần tiên đại nhân."
Cát Văn Tú thấy không quỳ được, cũng không biết làm như thế nào cho phải. Nàng chưa có kinh nghiệm gặp mặt quan lớn, càng không nói đến là thần tiên, cuối cùng chỉ có thể cúi người thật sâu.
Hà Tứ Hải: …
Đây vẫn là lần thứ nhất có người xưng hô như vậy ở trước mặt hắn, đây nhất định là xem ti vi quá nhiều rồi.
Cát Văn Tú rất kính sợ Hà Tứ Hải, thấy hắn, thậm chí nàng vốn có rất nhiều điều muốn hỏi đều không dám nói ra khỏi miệng.
Cũng may Đỗ Đức Lâm ở bên cạnh giúp nàng hỏi dò Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng không thiếu kiên nhẫn, giải thích từng cái cho Cát Văn Tú.
Đồng thời nói cho nàng, ngày 15 tháng 7 hàng năm đi tới Hợp Châu, hai người còn có thể gặp mặt một lần.
Đây thực sự là niềm vui bất ngờ.
Giải thích xong, Hà Tứ Hải hỏi Đỗ Đức Lâm: "Lấy được đồ chưa?"
" y. . ."
Chỉ lo nói chuyện, dĩ nhiên quên mất việc này rồi.
Nhưng mà đồ đúng là bị Cát Văn Tú mang trở về.
Lúc nàng về quê, nàng có mang theo tất cả mọi thứ của Trình Hòa Sinh trở về, đương nhiên bao gồm cả di chúc, chỉ có điều nàng biết chữ không nhiều, cũng không biết đó là cái thứ gì.
Chờ Cát Văn Tú lấy ra di chúc, trả lại cho Đỗ Đức Lâm, mọi người đương nhiên là chuẩn bị rời đi.
Cát Văn Tú vẫn không nói quá nhiều lời lúc này mới lẩm bẩm: "Vậy đã phải đi rồi sao, có thể ăn cơm xong rồi hãy đi không?"
Trên mặt nàng có khổ sở, có bất an, càng có thật nhiều là vẻ mờ mịt.
Trình Hòa Sinh nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ đợi.
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía Uyển Uyển.
Hi ha ha...
Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, gật gật đầu ở trong ánh mắt chờ đợi của bọn họ.
"Vậy thì ăn cơm xong rồi hãy đi đi."
Hai mẹ con Cát Văn Tú đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tuy rằng bữa trưa rất vội vàng, nhưng lại không đơn giản một chút nào, tương đối phong phú.
Trong nhà không có thức ăn, vậy thì đi mượn.
Có thể thấy được, quan hệ của Cát Văn Tú với mọi người ở trong thôn cũng không tệ.
Nói là trong nhà có khách tới, rất nhanh đã mượn được đồ.
Có thịt, có cá, còn có một con gà, về phần rau dưa, vậy thì càng không thiếu rồi.
"Con thích ăn cá kho mẹ làm nhất."
Lúc ăn cơm, Trình Hòa Sinh nói.
Đây đúng là trẻ ranh to xác, vừa ăn vừa chảy nước mắt.
Cát Văn Tú lại không buồn như vậy nữa.
Từ khi nghe Hà Tứ Hải nói, hàng năm bọn họ còn có thể gặp mặt một lần, nàng đã thấy đủ rồi.
Cho nên nàng cười an ủi: "Sau này còn có cơ hội, có hi vọng."
Có hi vọng, con người sống sót thì phải có hy vọng.
Hàng năm có thể gặp mặt một lần, chính là hi vọng lớn nhất của Cát Văn Tú rồi.
Ăn cơm xong, lấy được di chúc, Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển và Đỗ Đức Lâm rời khỏi.
Mà Trình Hòa Sinh thì ở lại, ở lại bên cạnh mẹ là tâm nguyện của hắn.
Nhưng mà Hà Tứ Hải nhìn ra được Đỗ Đức Lâm có chút không muốn, thế nhưng hắn cũng không hề nói gì.
------
Dịch: MBMH Translate