"Chị dâu, chị làm cái gì vậy?"
Đỗ Đức Lâm thấy Cát Văn Tú đột nhiên quỳ xuống với mình cũng là sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy muốn dìu nàng lên.
"Người anh em, đều là Hòa Sinh nhà chúng tôi hại cậu." Cát Văn Tú khóc không thành tiếng, nói xong liền muốn dập đầu với Đỗ Đức Lâm.
Trong suy nghĩ của nàng, con trai lái xe xảy ra tai nạn xe cộ, đương nhiên là trách nhiệm của hắn.
Khi còn sống, Đỗ Đức Lâm có thể nói là tận tình tận nghĩa đối với nhà bọn họ, tốt đến không thể tốt hơn, nhưng lại bởi vậy mà hại tính mạng của hắn. Đây không phải lấy oán trả ơn hay sao?
Làm người không thể không lương tâm như thế, cho nên nàng vẫn luôn rất áy náy.
"Chị dâu, chị là nghe người đàn bà Đào Giang Tuyết kia nói lung tung đúng không?"
Đào Giang Tuyết trong miệng Đỗ Đức Lâm chính là người vợ sau này của hắn.
Lúc trước sau khi Đỗ Đức Lâm và Trình Hòa Sinh qua đời, thân thích hai nhà chắc chắn là đã từng gặp mặt, Đào Giang Tuyết đã nói những lời rất khó nghe.
Đỗ Đức Lâm cũng biết, nhưng mà khi đó hắn là quỷ, mọi người không nhìn thấy hắn mà thôi.
"Giang Tuyết nói rất có đạo lý, là Hòa Sinh hại cậu, Hòa Sinh, con cũng quỳ xuống cho mẹ."
Khá lắm, Đỗ Đức Lâm khuyên nửa ngày không những không khuyên được người, trái lại Trình Hòa Sinh lại quỳ xuống rồi.
Cuối cùng Đỗ Đức Lâm cũng rất là bất đắc dĩ.
Hắn thở dài một tiếng rồi nói: "Các người hà tất phải như vậy, tôi lại không phải là người không phân thị phi. Vụ tai nạn xe cộ lúc trước không phải do tiểu Trình sai, hoàn toàn là do chiếc xe phía trước không tuân thủ quy tắc giao thông."
Cát Văn Tú cũng biết, lúc trước sau khi cảnh sát giao thông xử lý, nàng còn lấy được một khoản bồi thường không nhỏ.
Nhưng mà có ích lợi gì, con trai đã không còn.
Thế nhưng Cát Văn Tú vẫn rất hổ thẹn.
"Nếu như nói như chị thì lúc trước tôi không nên mang tiểu Trình đi ra ngoài, như vậy sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Tôi còn sợ chị trách tôi đây." Đỗ Đức Lâm nói.
"Tôi làm sao có thể trách cậu được, cậu coi tôi là thành người nào rồi, làm người không thể quên cội nguồn. Nếu như không có cậu thì Hòa Sinh nhà chúng tôi cả đời này chỉ sợ cũng không cưới nổi vợ." Cát Văn Tú có chút khủng hoảng nói.
"Cho nên, chúng ta cũng không nên tự nhận trách nhiệm về mình làm gì, cũng đã đến nước này rồi, nói những thứ này còn có tác dụng gì. Chị nhanh đứng lên một chút đi."
Đỗ Đức Lâm nói xong, lại chán nản ngồi xuống một lần nữa.
Cát Văn Tú thấy thế thì thở dài một tiếng, lôi kéo con trai đứng lên, ngồi ở bên cạnh, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói gì.
Thế nhưng rất nhanh Trình Hòa Sinh đã phá vỡ trầm mặc.
"Các người đây là làm sao rồi, mẹ, chú Đỗ, sao đều không ai nói lời nào vậy?"
"Không có gì, Hòa Sinh, mẹ có thể gặp được con thật là tốt."
Cát Văn Tú nắm tay của con trai, quan sát hắn tỉ mỉ, muốn khắc sâu dáng vẻ của hắn vào trong đầu, quý trọng cơ hội hiếm có này.
"Hi hì, mẹ, người có thể nhìn thấy con, con cũng rất vui vẻ, nhờ có tiếp dẫn đại nhân đó." Trình Hòa Sinh nói.
"Tiếp dẫn đại nhân, là người nào thế?" Cát Văn Tú hơi nghi hoặc một chút.
Nàng đã nghe bọn họ nhắc qua rất nhiều lần.
"Tiếp dẫn đại nhân là thần tiên đại nhân, là thần linh chuyên giúp người chết hoàn thành tâm nguyện." Trình Hòa Sinh hưng phấn nói.
"Có đúng không, vậy cũng phải cố gắng cảm tạ thần tiên đại nhân." Cát Văn Tú nói nghiêm túc.
"Hì hì, con đưa đồng hồ đeo tay mà ông chủ mua cho con cho hắn." Trình Hòa Sinh nói.
"Đồng hồ đeo tay?"
Cát Văn Tú biết đồng hồ đeo tay kia, là Đỗ Đức Lâm mua cho hắn, lúc trước hắn đã hưng phấn rất lâu, trở về còn khoác lác với nàng thời gian thật dài.
Lúc nàng nhìn thấy thi thể của Trình Hòa Sinh trước đó, bởi vì quá mức bi thương nên căn bản không để ý tới chiếc đồng hồ kia còn ở trên người hắn hay không.
“Tiếp dẫn đại nhân trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện sẽ thu thù lao, thù lao mà tiểu Trình giao cho tiếp dẫn đại nhân chính là đồng hồ đeo tay của hắn." Đỗ Đức Lâm nói.
Thực ra hắn cũng rất bất ngờ, dù sao chiếc đồng hồ đeo tay kia cũng không đắt, chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay bình thường, còn là đồng hồ điện tử. Nhưng mà không nghĩ tới tiếp dẫn đại nhân cũng không có ghét bỏ, vẫn đáp ứng coi đây là thù lao, trợ giúp Trình Hòa Sinh hoàn thành tâm nguyện.
Cho nên hình tượng của Hà Tứ Hải ở trong lòng Đỗ Đức Lâm lại càng cao lớn hơn.
"Vậy tâm nguyện của con là gì?" Cát Văn Tú hỏi.
"Con nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con hoàn thành tâm nguyện."
"Tâm nguyện của con chính là ở cùng với mẹ, con muốn bồi tiếp mẹ đến già, nhưng mà. . . nhưng mà con hiện tại không chăm sóc được mẹ nữa rồi." Hai mắt Trình Hòa Sinh đỏ chót, cố nén nước mắt.
"Không sao, thân thể của mẹ còn rất tốt, có thể tự chăm sóc chính mình. Con có lòng này thì mẹ cũng đã rất vui vẻ rồi, con đi cùng với mẹ, con còn làm sao mà đầu thai?"
"Mẹ hy vọng con đời sau có thể đầu thai vào một gia đình tốt, có tiền, không nên nghèo giống như nhà chúng ta, như thế sẽ càng chịu khổ. Mẹ sẽ cầu phúc tích đức cho con."
Cát Văn Tú vuốt mặt Trình Hòa Sinh, tuy ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng lại rất đau.
------
Dịch: MBMH Translate