Cát Văn Tú năm nay mới 53, nhưng mà tóc đã hoa râm, nhưng mà thân thể vẫn còn tốt.
Từ sau khi về quê, nàng lại dọn dẹp vùng đất hoang phế một lần nữa rồi gieo vào trồng một ít rau dưa.
Sau đó nàng lại mua mấy con gà và vịt ở trên trấn.
Nàng không chuẩn bị trở về thành phố nữa, muốn ở lại quê nhà.
Trước ở trong huyện tìm một phần công việc làm bếp, công việc rất khổ cực, tiền lương còn không cao.
Thế nhưng vì tích góp tiền cho con trai cưới vợ, nàng đều có thể nhịn.
Nhưng hiện tại con trai không còn, nàng dường như mất đi phương hướng, không biết mình muốn làm gì nữa?
Sau khi đợi ở trong huyện mấy tháng, nàng cuối cùng đưa ra quyết định về quê.
Trong thành tuy tốt, thế nhưng lại không có cảm giác nhà.
Nhưng mà nhà hiện tại còn là một nhà sao?
Cát Văn Tú cũng không biết.
Nàng chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường không có văn hóa gì.
Vì sống sót mà sống.
Không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Có lẽ trước đây còn có có thể là vì con trai.
Cát Văn Tú gánh một cái cuốc đi về nhà, trên đường gặp phải Thường Ngọc Lan cũng trở về từ vườn rau.
Thường Ngọc Lan là vợ của Trình Đông Thịnh, tính ra hai nhà còn có chút quan hệ thân thích.
"Thím Văn Tú, làm cỏ sao." Nhìn thấy Cát Văn Tú, Thường Ngọc Lan nhiệt tình chào hỏi.
"Đúng, loại chút ít cải trắng."
"Người cầm đám rau cần này về ăn đi."
Thường Ngọc Lan nắm một nắm rau cần vừa mới cắt từ bên trong rổ của mình.
"Không cần, không cần, trong nhà còn có rất nhiều rau." Cát Văn Tú vội vàng từ chối.
"Cầm, cầm đi, chờ đám rau kia của thím mọc lên rồi, phỏng chừng cũng không có cơ hội ăn rau nhà cháu nữa. Thím, người muốn ăn rau gì thì cứ việc đi vào hái, nhà chúng cháu cũng ăn không nhiều, cuối cùng cũng để nát ở trong đất."
Cát Văn Tú bất đắc dĩ nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thím trả tiền cho cháu nhé?"
"Thím, người đây không phải là đang đánh mặt cháu hay sao?" Thường Ngọc Lan sầm mặt lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Bày ra dáng vẻ không cao hứng, không muốn quan tâm đến người nữa.
"Được rồi, được rồi, là thím không đúng, thím nói nhầm rồi." Cát Văn Tú vội vàng nói xin lỗi.
"Đúng thế, lại không phải người ngoài, nói những lời khách sáo này làm gì." Mặt Thường Ngọc Lan cuối cùng cũng giãn ra, lộ ra nụ cười.
Nàng lật mặt nhanh chóng, khiến người nhìn mà than thở.
"Thím, ngày mai cháu lên trên trấn, người có muốn đi cùng cháu hay không?" Thường Ngọc Lan nói với Cát Văn Tú.
"Không đi, ồn ào, đi làm cái gì?" Cát Văn Tú nói.
"Mua chút thịt, lại mua đồ dùng hàng ngày trở về, mỗi ngày ăn rau dưa cũng không tốt cho lắm." Thường Ngọc Lan nói.
"Không cần, thịt muối cá muối đầu năm mới còn ăn chưa hết đây, trời ấm lên một chút sẽ có vị rồi." Cát Văn Tú nói.
"Ăn món mặn nhiều không khỏe mạnh."
"Đều đã tuổi này rồi, còn có cái gì mà khỏe mạnh hay không khỏe mạnh."
"Không thể nói như vậy được, cho dù tám mươi tuổi thì cũng còn gần ba mươi năm nữa phải sống tốt. Thím, người cũng đừng trách cháu đâm vào nỗi đau của người. Người nha, sống cũng chưa chắc là tốt, chết rồi cũng chưa chắc đã xấu. Người sống cũng không thể không sống nữa bởi vì người chết đúng chứ? Dù sao người chết cũng không thể sống lại vì người sống..."
"Cháu đó nha, chính là cái miệng này."
"Thím, miệng này của cháu làm sao rồi? Người khác còn ước ao không được đây?"
"Đúng rồi, thím, ngày mai có muốn cháu mua giùm gì ở trên trấn cho hay không?"
"Vậy mua giúp thím hai túi bột giặt trở về đi, thím luôn nghi ngờ bột giặt nhà Đại Dân là giả, giặt quần áo không sạch sẽ."
Đại Dân trong miệng Cát Văn Tú là chủ một cửa hàng nhỏ trong thôn, bán chút vật dụng hàng ngày.
"Chính là giả, không biết mua sỉ trở về từ nơi nào, còn tự mình khoác loác, lần trước vì việc này mà Mai Hương còn ầm ĩ với hắn một trận."
Hai người cười cười nói nói, đến giao lộ thì mỗi người đi một ngả.
Nhìn bóng lưng đi xa của Thường Ngọc Lan, Cát Văn Tú thở dài một hơi, lúc này mới gánh cuốc, mang theo bó rau cần kia về nhà mình.
Trước cửa mới nuôi mấy con gà và mấy con vịt, nghe thấy động tĩnh, lập tức tiến lên đón.
"Thật thông minh, còn biết ta đã về rồi."
Nhìn mấy con vật nhỏ trước mắt, Cát Văn Tú cười cười rồi lại khóc.
Nàng nhớ tới Trình Hòa Sinh lúc nhỏ, cũng giống như con gà con vịt này vậy, xa xa nghe thấy động tĩnh liền chạy ra từ trong nhà, nhào tới trong lòng nàng.
Nhưng hiện tại ——
Cát Văn Tú lau nước mắt, để rau cần rơi xuống đất, gà con vịt con tranh nhau mổ lá.
"Mẹ ——" Đúng lúc này, một người đi ra từ trong nhà.
"Hòa Sinh đã về rồi." Cát Văn Tú nói theo bản năng.
Sau đó nàng liền sửng sốt, cuốc trên vai cũng hạ xuống.
Nàng khó có thể tin nổi, run rẩy hỏi: "Hòa Sinh?"
"Mẹ, là con." Chỉ thấy Trình Hòa Sinh đối diện cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ, cười tiến lên đón nàng.
Cát Văn Tú dụi dụi con mắt, lại nhìn lần nữa, người vẫn còn, không biến mất, hơn nữa đã đi tới trước mặt nàng.
"Mẹ."
Cát Văn Tú đưa tay sờ về phía gò má của hắn, hỏi với vẻ khó có thể tin nổi: "Mẹ không phải là đang nằm mơ đó chứ?"
Bởi vì đây không phải lần đầu tiên, lúc Trình Hòa Sinh mới vừa qua đời, tinh thần của nàng hoảng hốt một quãng thời gian, thường xuyên mơ thấy con trai trở về.
"Không phải, không tin người sờ xem." Trình Hòa Sinh cầm lấy tay của nàng, dán ở trên mặt của mình.
"Đúng là con mẹ rồi."
Cảm giác ấm áp, làm cho nàng biết trước mắt không phải là mộng.
Nhưng mà là mơ cũng không sao cả, nàng ôm chặt lấy Trình Hòa Sinh.
"Nhớ chết mẹ rồi."
Nàng không khóc lớn, chỉ là nhỏ giọng nấc lên vì không kiềm chế được.
"Mẹ, mẹ, mẹ đừng buồn nữa, con và Đỗ tổng. . . Không phải, chú Đỗ cùng trở về đây, còn có tiếp dẫn đại nhân và tiểu thần tiên." Trình Hòa Sinh vừa đỡ mẹ vừa an ủi.
"Chú Đỗ của con?"
Nghe thấy Đỗ Đức Lâm cũng tới, nàng vội vàng ngừng khóc, nhìn về phía sau Trình Hòa Sinh, quả nhiên liền thấy còn một người đang đứng trước cửa.
"Người anh em, xấu hổ, tôi hiện tại, tôi hiện tại. . ." Cát Văn Tú hiện tại có chút mơ hồ.
"Chị dâu, không có chuyện gì, tiểu Trình, dìu mẹ cháu trở về phòng rồi lại nói chuyện đi." Đỗ Đức Lâm nói.
"Mẹ, có lời gì chúng ta vào nhà lại nói." Trình Hòa Sinh đỡ Cát Văn Tú rồi nói.
Đầu óc của Cát Văn Tú bây giờ đang rất loạn, cũng không còn chủ kiến, trực tiếp được Trình Hòa Sinh đỡ vào trong phòng.
Ngoài cửa chỉ dư lại vài con gà kêu chiêm chiếp và vài con vịt kêu cạc cạc, chúng nó ăn vô cùng vui vẻ.
"Hòa Sinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Hai người, hai người không phải. . ." Cát Văn Tú ngồi xuống đã hơi hơi tỉnh táo lại, tất cả nghi hoặc đều hiện lên từ đáy lòng.
"Mẹ, chúng con xảy ra tai nạn xe cộ."
"Đúng rồi, các người không phải bị tai nạn xe cộ, đều đã, đều đã. . ."
Cát Văn Tú nắm chặt tay Trình Hòa Sinh, quan sát hắn tỉ mỉ, lại nhìn Đỗ Đức Lâm ngồi ở đối diện một chút. Dáng vẻ của bọn họ cũng không giống như là từng bị thương.
Hơn nữa nàng đã thấy thi thể, tuy rằng dáng vẻ rất thảm, nhưng đó là con trai của nàng, không thể giả được. Nàng liếc mắt một cái đã nhận ra được, nhưng mà trước mắt, rõ ràng đều đang rất tốt nha.
"Việc này vẫn là để chú nói cho." Đỗ Đức Lâm nói.
Trình Hòa Sinh nói chuyện không được rõ ràng.
Thế là Đỗ Đức Lâm nói lại mọi chuyện xảy ra một lần từ đầu tới đuôi.
Mãi đến tận khi nói đến gặp được người tiếp dẫn trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, sau đó tới gặp nàng.
Vì để chứng minh, hắn còn để Trình Hòa Sinh rời khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn.
Thấy Trình Hòa Sinh biến mất rồi lại xuất hiện ở ngay dưới mắt nàng. Nàng vốn nửa tin nửa ngờ hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng.
Thế nhưng nàng lại làm ra một hành động khiến cho mọi người đều rất bất ngờ.
Nàng trực tiếp quỳ xuống ở trước mặt Đỗ Đức Lâm.
------
Dịch: MBMH Translate