Đỗ Đức Lâm thế mới biết, từ sau khi cha của Trình Hòa Sinh qua đời, hai mẹ con sống rất khổ.
Hơn nữa bởi vì lúc sinh Trình Hòa Sinh khó sinh, thiếu oxy khiến cho IQ Trình Hòa Sinh bị một ít ảnh hưởng, tuy rằng không thể nói là nhược trí, nhưng tính cách có chút ngốc.
Mà Đỗ Đức Lâm vừa lúc chú ý điểm này nên mang hắn theo bên người, không chỉ dùng tiền báo trường lái, cho hắn thi giấy phép lái xe.
Hơn nữa còn bao hắn ăn ở, trả tiền lương cho hắn, mua nhà cho hắn ở quê nhà. Nếu như không phải bởi vì trận tai nạn giao thông này, tương lai thậm chí sẽ giúp hắn cưới người vợ.
Nói là tài xế, trên thực tế Đỗ Đức Lâm thật sự con hắn như con cháu, còn dạy hắn rất nhiều đạo lý làm người.
Trình Hòa Sinh gọi hắn một tiếng cha nuôi đều không quá đáng.
"Nếu như vậy thì chúng ta đến Ba Thục một chuyến trước." Hà Tứ Hải đứng lên rồi nói.
Trình Hòa Sinh nghe vậy thì rất là cao hứng.
"Vậy tôi sẽ có thể nhìn thấy mẹ tôi rồi đúng không?" Hắn hưng phấn hỏi.
Đỗ Đức Lâm nhìn về phía Hà Tứ Hải, tuy rằng hắn biết Hà Tứ Hải là người tiếp dẫn trợ giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện.
Thế nhưng hắn cũng không biết Hà Tứ Hải có thể để cho người quỷ gặp mặt hay không.
"Đương nhiên là có thể." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Sau đó lại hỏi: "Đây chính là tâm nguyện của anh sao?"
Phần lớn tâm nguyện chưa xong của người chết trên căn bản đều là gặp cha mẹ của mình.
Quả nhiên liền thấy Trình Hòa Sinh gật gật đầu, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Con mắt đỏ ngầu, nhưng mà hắn lập tức lau một cái rồi nói: "Đỗ tổng nói đàn ông chảy máu không rơi lệ, tôi không rơi lệ."
Đỗ Đức Lâm ở bên cạnh nghe vậy thì vẻ mặt có chút âm u.
"Lúc trước dẫn cháu ra ngoài cũng không biết là đúng hay là sai, có lẽ cháu sống ở quê nhà cũng sẽ không. . ."
"Đỗ tổng… chú Đỗ, mẹ cháu nói, người là người tốt, để cháu đi theo người, nghe lời người, sau này báo đáp người thật tốt." Trình Hòa Sinh nói.
"Hiện tại còn nói những lời này làm gì." Đỗ Đức Lâm lắc lắc đầu, mặt đầy mờ mịt, người một khi chết rồi đúng là mọi chuyện đều thôi.
...
"Xấu hổ quá, ngày hôm nay em đi chơi với mẹ, anh lại gọi em lại đây." Hà Tứ Hải cúi đầu nói với nhóc con.
"Hi hi... Không sao cả, anh là ông chủ."
Nếu như người bình thường nói lời này, ý tứ muốn biểu đạt khẳng định là anh là ông chủ bản anh quyết định.
Thế nhưng ý của Uyển Uyển chính là, hắn là ông chủ, là đặc biệt, không giống nhau, nàng thích cùng "Chơi" với ông chủ.
“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi." Hà Tứ Hải cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đưa điện thoại di động cho nàng.
Phía trên là một tấm ảnh kiến trúc biểu tượng của Bồi Thành Ba Thục mà Hà Tứ Hải tìm được.
"Theo sát tôi." Hà Tứ Hải lại nói với hai "Người" phía sau.
Hai người đang ngây người nghe vậy liền vội vàng gật gật đầu.
Bọn họ ngây người, là bởi vì không nghĩ tới vẫn còn có một thần linh nhỏ bé mà dễ thương như thế.
"Đi thôi." Đúng lúc này, Đỗ Đức Lâm cảm thấy cánh tay mình bị kéo.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, đúng thật là bị tiếp dẫn đại nhân kéo lại.
Trong lòng hắn còn đang nghi ngờ, liền nghe tiếp dẫn đại nhân nói: "Ông kéo Trình Hòa Sinh."
Đỗ Đức Lâm nghe vậy, theo bản năng mà kéo Trình Hòa Sinh, nhưng hắn chưa kịp nói ra lời trong lòng, liền cảm giác trước mắt bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng mà bọn họ cực kỳ quen thuộc.
Bọn họ nhìn cảnh tượng này quá quen mắt rồi.
Đây là một trong những kiến trúc tiêu biểu của Bồi Thành, bọn họ đã tới rất nhiều lần, đương nhiên là không còn xa lạ.
"Tiếp dẫn đại nhân, ngài thật là lợi hại." Trình Hòa Sinh tâm tư đơn thuần đánh giá bốn phía rồi cảm khái.
Thế nhưng người kiến thức rộng như Đỗ Đức Lâm lại nhìn ra, bản lĩnh chớp mắt đi ngàn dặm này chỉ sợ là của tiểu thần tiên trước mắt.
Nhưng mà nhà của Trình Hòa Sinh ở huyện Bình Võ, còn cách Bồi Thành một đoạn.
"Huyện Bình Võ có kiến trúc gì mang tính tiêu chí biểu trưng không?" Hà Tứ Hải cầm điện thoại di động lên bắt đầu tìm kiếm một lần nữa.
Huyện Bình Võ là một chỗ nhỏ, tin tức trên mạng cũng không nhiều, rất nhiều cái đều là của nhiều năm trước đây. Hà Tứ Hải sợ Uyển Uyển đưa đến sai chỗ.
"Có." Đỗ Đức Lâm và Trình Hòa Sinh trăm miệng một lời.
Hà Tứ Hải vừa vặn tìm kiếm được một tấm ảnh cầu bắc ngang qua sông, đương nhiên không phải Trường Giang, mà là Phù Giang, là một nhánh sông Gia Lăng thuộc về Trường Giang.
"Cầu kia vẫn còn chứ?" Hà Tứ Hải đưa điện thoại di động cho bọn họ nhìn rồi nói.
Hai người lập tức gật gật đầu.
Cây cầy Phi Long này được khai thông vào năm 2009, đã có lịch sử mười mấy năm.
"Hiện tại vẫn là dáng vẻ này, không có thay đổi?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
Bởi vì tấm hình này chính là được chụp vào lúc khai thông năm 2009.
Lẽ ra nhiều năm như vậy phải có một ít thay đổi.
Nhưng mà hai người lại đồng thời gật gật đầu.
Lúc này lại nghe Đỗ Đức Lâm nói: "Nghe nói cầu kia được hỗ trợ xây dựng từ các tỉnh bên ngoài."
Được rồi, Hà Tứ Hải cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Uyển Uyển ở bên cạnh.
Tiếp bọn họ lại tiến hành dịch chuyển lần thứ hai, trực tiếp xuất hiện ở trên cầu Phi Long.
Lần này Trình Hòa Sinh cũng rõ ràng, người lợi hại không phải tiếp dẫn đại nhân, mà là tiểu thần tiên thấp bé trước mắt.
"Hiện ở đây cách nhà anh có còn xa nữa không?" Hà Tứ Hải hỏi Trình Hòa Sinh bên cạnh.
"Không xa, không xa, Đỗ tổng… chú Đỗ đã trả trước tiền lương, mua nhà ở trên trấn cho tôi." Trình Hòa Sinh có vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Mấy năm trước tôi thấy giá nhà trong huyện tăng lên, cho nên dựa theo hình thức lãnh một nửa tiền lương mỗi tháng trước để mua cho hắn một căn nhà ở huyện thành, khi đó giá cả còn không cao, tổng cộng khoảng chừng hai trăm ngàn. Hiện tại nó ít nhất cũng phải bốn trăm, năm trăm ngàn rồi."
"Cho nên mẹ cháu nói chú Đỗ là người tốt, để cháu nhất định phải nghe lời chú, sau đó báo đáp người." Trình Hòa Sinh toét miệng nói.
"Được rồi, được rồi, hiện tại còn nói những thứ này làm gì, nhanh trở về đi thôi." Đỗ Đức Lâm nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước.
Lúc đó hắn còn giúp chọn nhà, đương nhiên biết nhà Trình Hòa Sinh ở nơi nào.
Nhưng mà lúc bọn hắn đến, phát hiện trong phòng cũng không có người, hơn nữa còn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
"Mẹ, mẹ. . ." Trình Hòa Sinh hoàn toàn không nhận ra rằng mình là quỷ, chạy tìm kiếm khắp nơi bên trong nhà.
"Kỳ quái, mẹ đi ra ngoài rồi sao?" Trình Hòa Sinh không phát hiện ra khác thường gì.
"Lần trước lúc cháu trở lại, mẹ cháu có ở nhà không?" Đỗ Đức Lâm hỏi.
"Ở nhà, nhưng mà dáng của nàng giống như không được vui cho lắm." Trình Hòa Sinh có chút khổ sở nói.
Đây không phải là phí lời sao? Con trai duy nhất qua đời, nàng có thể vui được sao?
"Di chúc để ở chỗ nào rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.
Trình Hòa Sinh lúc này mới nhớ tới, vội vàng đi vào gian phòng, thế nhưng rất nhanh lại đi ra rồi.
"Trước để ở đó, bây giờ không thấy nữa." Hắn có chút sốt sắng.
Hà Tứ Hải đi vào nhà bếp nhìn một chút.
Đỗ Đức Lâm cũng phản ứng lại.
"Chị dâu có thể cũng trở về ở nông thôn."
Trình Hòa Sinh nghe vậy cũng có chút bừng tỉnh, "Đúng, nàng nhất định là về nông thôn rồi, lần trước cháu trở về, nghe nàng gọi điện thoại cho thím ba, nói nàng muốn về một quãng thời gian."
Được rồi, nếu đã như vậy, bọn họ tiếp tục lên đường, đi tới quê nhà của Trình Hòa Sinh, nhưng mà lần này chỉ có thể bay mà đi.
------
Dịch: MBMH Translate