Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1163 - Chương 1163: Đỗ Đức Lâm. (2)

Chương 1163: Đỗ Đức Lâm. (2) Chương 1163: Đỗ Đức Lâm. (2)

Đây cũng không phải là trường đại học hạng 3 gì, không những là trường đại học hạng nhất ở trong nước, mà còn là trường đại học thuộc top hàng đầu thế giới.

Nhưng mà mối quan hệ giữa hai cha con không được tốt cho lắm, chủ yếu là bởi vì mấy năm trước Đỗ Đức Lâm cưới về một cô vợ trẻ đẹp.

Cũng chính là tìm cho Đỗ Như Xuân mẹ kế.

"Thực ra, tôi với mẹ con bé đã ly hôn rất nhiều năm. Lúc đó, Tiểu Xuân mới bốn tuổi, mẹ của con bé chê chúng tôi nghèo, cho nên cùng với một người đàn ông có tiền bỏ trốn."

"Tôi trong cơn tức giận, bán sạch hết tất cả gia sản mang theo Tiểu Xuân đi đến Thân Thành, những tháng ngày đó trải qua thực sự rất khổ, vừa làm cha vừa làm mẹ, còn phải ra ngoài đi làm việc ..."

"Tiểu Xuân cũng rất hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn đều không khiến tôi phải lo lắng..."

"Sau này chuyện làm ăn của tôi chậm rãi tốt hơn, cuộc sống mới khá hơn ..."

"Bởi vì tôi lo lắng Tiểu Xuân sẽ đau buồn khi biết mẹ con bé là một người như vậy, cho nên vẫn luôn không nói cho con bé biết sự thật, chỉ nói là tình cảm không hòa hợp nên ly hôn ..."

"Nhưng mà con người chính là không biết đủ, trước đây khi chỉ có hai người chúng tôi, tôi cảm thấy tháng ngày trải qua rất tốt, tôi mỗi ngày đều nghĩ đến việc kiếm tiền, để Tiểu Xuân được sống một cuộc sống tốt, không để người ta xem thường ..."

"Nhưng khi tôi thực sự có tiền, suy nghĩ liền thay đổi, tôi cả đời nhọc nhằn khổ sở mới có được gia nghiệp to lớn như thế này nhưng lại không có người nối nghiệp. Đợi đến khi tôi duỗi chân nhắm mắt, toàn bộ đều làm lợi cho người khác, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không cam lòng."

"Cho nên tôi kết hôn với một người khác, muốn có thêm một đứa con trai và một đứa con gái."

"Liền bởi vì chuyện này, Tiểu Xuân huyên náo không vui với tôi, con bé nói mẹ kế chính là vì tiền tài mới cưới tôi. Thực ra, ngay cả một tiểu nha đầu cũng có thể nhìn ra được, chính tôi có thể không biết sao?"

"Nhưng như thế thì sao? Tôi lớn như thế này, tuổi tác lại so với cô ấy lớn hơn 10 tuổi, con gái người ta cũng không thể ham muốn tôi đúng không? Thực ra, trong lòng mọi người đều hiểu, theo như nhu cầu mỗi bên mà thôi."

"Tiểu nha đầu tính tình lớn, hai năm cũng không nói chuyện với tôi, về sau lên đại học nhà cũng không về, nhưng ai bảo con bé là con gái của tôi chứ, cho nên tôi rảnh liền lái xe từ Thân Thành sang đây thăm con bé, dù sao khoảng cách cũng không phải rất xa."

"Nhưng mà tôi bình thường bận rộn công việc, thời gian cũng không nhiều, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi đi công tác đi ngang qua Hợp Châu, đã nghĩ tiện đường ghé qua gặp con bé."

"Nhưng trên đường ra khỏi đường cao tốc, gặp phải một tên ngốc ... Gặp phải một người lạ, có thể là tôi đi nhầm đường, lúc quay đầu lại ở lối ra của đường cao tốc, cũng bởi vì tránh né hắn, tôi đã bị chiếc xe tải phía sau đâm vào ..."

Hà Tứ Hải có phần đã hiểu, không trách lúc gặp hắn là ở trên đường cao tốc.

"Cho nên, tâm nguyện bây giờ của ông là gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tôi khi còn sống, người vợ tôi cưới vốn dĩ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau khi tôi chết, cô ta bắt đầu làm trò, tranh giành quyền thừa kế với con gái của tôi, mẹ ruột của Tiểu Xuân lúc này cũng không biết từ chỗ nào nhảy ra, cũng muốn chia một chén canh."

"Tiểu Xuân rất đơn thuần, vẫn không biết mẹ con bé là hạng người gì, tôi thật sự lo lắng cho con bé bị mẹ ruột của mình lừa gạt, tiền bị lừa đi thì không nói, còn có thể làm tổn thương đến con bé."

"Cho nên ông muốn gặp con gái của mình, nói cho cô ấy biết phải cẩn thận với mẹ ruột của mình?"

"Đây chỉ là một khía cạnh thôi, trên thực tế mấy năm trước, trước khi tôi tái giá đã lập lên một phần di chúc, nhưng mà cũng không có ai biết đến phần di chúc này, Tiểu Xuân cũng không cần phải lo lắng việc tài sản bị mẹ kế lấy đi mất."

"Còn bản di chúc này đâu?"

Đỗ Đức Lâm lập tức chỉ vào Trình Hòa Sinh, người đang đứng bên cạnh mình.

"Tiểu Trình là người mà tôi tín nhiệm nhất, hơn nữa người cũng thành thật, cho nên tôi giao cho hắn, để hắn cất đi, nếu như một ngày nào đó tôi không còn nữa, lại để cho hắn lấy ra, nhưng ai biết ..."

Chà, kế tiếp không cần nói, không nghĩ tới hai người bọn họ lại cùng chết.

Di chúc tự nhiên cũng là không có ai biết.

"Cho nên chúng ta phải lấy được di chúc trước, sau đó đi gặp con gái của ông?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đúng." Đỗ Đức Lâm vội vã gật gật đầu.

"Vậy di chúc của ông được đặt ở chỗ nào?"

Lời này là hỏi Trình Hòa Sinh bên cạnh.

"Tôi để ở quê nhà, tôi để mẹ cất giúp." Trình Hòa Sinh nói.

"Ba Thục?"

"Đúng, tôi và tiểu Trình đều là người huyện Bình Võ, Ba Thục, cha hắn lúc còn trẻ là bạn của tôi. Nhưng ba hắn qua đời sớm, để lại mẹ góa con côi, cuộc sống cũng rất vất vả. Tôi vừa lúc thiếu một cái người tài xế, liền để hắn theo tôi." Đỗ Đức Lâm ở bên cạnh tiếp lời.

Thì ra cha của Trình Hòa Sinh lúc còn trẻ từng sống trong cùng một nông trường với Đỗ Đức Lâm.

Nhưng mà sau đó cha của Trình Hòa Sinh làm cá chết ở đập chứa nước, hai nhà cũng từ đó xem như là không còn lui tới nữa.

Sau đó, Đỗ Đức Lâm phát tài ở Thân Thành, áo gấm về nhà, gặp phải mẹ con hai người trên trấn.

Khi đó hai mẹ con đang bán rau mà nhà mình trồng ở trên đường.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment