"Mẹ, người cũng ngồi đi." Hà Tứ Hải nói với Dương Bội Lan vừa thả ghế xuống đang xoay người chuẩn bị rời đi.
"Tay mẹ bẩn, đi rửa một chút." Dương Bội Lan nói.
"Đợi lát nữa lại đi, người ngồi trước, chúng con có chút việc muốn nói." Hà Tứ Hải đưa tay kéo nàng ngồi xuống.
Thấy Hà Tứ Hải cũng không có bài xích nàng, Dương Bội Lan thả thấp thỏm trong lòng xuống.
Nhưng mà thấy Hà Tứ Hải không để nàng đi rửa tay, nói có việc muốn nói với các nàng, lại làm cho nàng có mấy phần lo lắng.
Thực ra Dương Bội Lan cảm thấy như vậy cũng không khó lý giải.
Năm đó bởi vì sai lầm của nàng, làm cho Hà Tứ Hải lưu lạc ở bên ngoài, tuy rằng hiện tại đã trở về, cũng đã tha thứ nàng, thế nhưng nàng vẫn lo được lo mất.
Bởi vì trong lòng hổ thẹn, làm cho lúc nàng đối mặt Hà Tứ Hải đều có vẻ rất hèn mọn, cho dù Hà Tứ Hải biểu hiện ra cũng không ngại.
Thế nhưng nàng lại không vượt qua được cửa ai kia trong lòng mình, chỉ có thể dùng thời gian để bình ổn tất cả.
"Vãn Vãn có thai, cho nên con muốn các người có thể đến nhà Vãn Vãn một chuyến, cha mẹ hai nhà gặp mặt, thương lượng chuyện kết hôn một chút." Hà Tứ Hải cũng không giấu giấu diếm diếm, trực tiếp nói ra.
Lưu Vãn Chiếu thì có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Dương Bội Lan và bà nội đầu tiên là chưa kịp phản ứng lại, sau đó gương mặt tràn đầy vui mừng.
Hai mắt đều tỏa sáng, bà nội kéo tay Lưu Vãn Chiếu, vội vàng hỏi mấy tháng rồi? Phản ứng có lớn hay không.
"Mới khoảng hai tuần lễ, có chút phản ứng." Lưu Vãn Chiếu ngượng ngùng nói.
"Tốt, tốt. . ." Bà nội hưng phấn đến mức không biết nên nói cái gì nữa rồi.
Dương Bội Lan bên cạnh đứng lên rồi lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên, lại ngồi xuống.
Nàng không ngừng mà xoa xoa tay, lúc thì tươi cười, lúc thì tiều tụy vì lo lắng.
Cười là cao hứng vì tin vui này.
Lo lắng là bởi nhất thời nàng không nghĩ ra được phải làm gì mới tốt.
"Mẹ, người ngồi xuống trước, bình tĩnh một chút."
"Con nha, đừng nóng vội, mới có con thôi, thời gian vẫn còn kịp, trước cứ đi gặp ba mẹ Vãn Chiếu và quyết định chuyện hôn lễ cái đã." Bà nội ở bên cạnh an ủi.
“Đúng, ngày cưới, còn có. . . còn có tìm Lục Quân trở về, nói cho hắn tin tức tốt này." Dương Bội Lan nói xong liền xông ra ngoài.
Bà nội đều không thể bắt lấy nàng.
"Đều sắp làm bà nội rồi, làm sao còn có thể lỗ mãng như thế chứ."
"Một mình nàng đi ra ngoài không sao chứ?" Hà Tứ Hải có chút bận tâm hỏi.
Dù sao Dương Bội Lan đã bị bệnh nhiều năm như vậy.
"Có thể có vấn đề gì, ở trên trấn còn có thể sợ đi lạc sao? Nàng hiện tại lại không ngốc nữa."
Được rồi, chỉ là Hà Tứ Hải cả nghĩ quá thôi.
"Vãn Vãn, cho bà nội sờ một cái xem, nhìn xem là con trai hay là con gái." Bà nội nói với Lưu Vãn Chiếu.
"Như này còn có thể nhìn ra sao?" Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là có thể rồi, con trai thì bụng nhọn, con gái thì bụng tròn."
"Bà nội, cái này không có một chút căn cứ khoa học nào, lại nói rồi, mới được hai tuần lễ, nào có thể nhìn ra cái gì, bụng còn chưa hiện ra nữa là." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
Nhưng mà bà nội lại căn bản không phản ứng đến hắn, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng của Lưu Vãn Chiếu, cười tươi như hoa.
"Bà nội, đừng sờ nữa, nhất định là con gái." Hà Tứ Hải nói.
"Cháu nói con gái thì sẽ là con gái sao, nói không chừng là con trai thì sao?" Bà nội có chút bất mãn nói.
Tiếp theo nàng nhớ tới thân phận của Hà Tứ Hải, sau đó nghi hoặc hỏi: "Thật sao?"
"Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là thật." Hà Tứ Hải nói.
"Con gái tốt, con gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, lớn lên nếu như giống mẹ thì nhất định sẽ rất xinh đẹp." Bà nội nghe vậy liền nói.
"Lớn lên giống cháu không tốt sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Giống cháu da dẻ đen, một tên đen xì, có cái gì tốt?" Bà nội trực tiếp nói.
"Bà nội, cháu đen chỗ nào, cháu đây là màu đồng cổ khỏe mạnh."
"Còn màu đồng cổ nữa? Ba thấy chẳng khác gì sắt đen cả."
. . .
Lưu Vãn Chiếu nhìn hai người "Cãi nhau" thì ở bên cạnh nở nụ cười.
Hà Tứ Hải cũng chưa hề nói chuyện của U U cho những người khác.
Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đã thảo luận về vấn đề này, ý của Lưu Vãn Chiếu cũng giống như vậy.
Cho dù U U sắp thành con của bọn họ.
Nhưng U U là U U, con của bọn họ là con của bọn họ.
Cuộc sống mới, khởi đầu mới, đều là cá thể độc lập, nàng chính là nàng, không phải ai khác.
Mấy người cần tâm nguyện trước đó, tuy rằng giúp bọn họ trở thành cha mẹ của con mình, nhưng đó chỉ là an ủi cho người sống mà thôi.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần đi vào luân hồi thì thực ra có phải là cha mẹ đời trước của mình nữa hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
Bởi vì đó là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Đang nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh, Trương Lục Quân vội vã mà chạy trở về.
"Tứ Hải. . ."
Hắn mới vừa vào sân, đã vui mừng nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hắn không hỏi, thế nhưng Hà Tứ Hải cũng đã rõ ràng hắn có ý gì, gật gật đầu, đứng dậy, nhường ghế lại cho hắn, để hắn ngồi xuống nghỉ một lát.
Lúc này Dương Bội Lan cũng thở hồng hộc mà theo về ở phía sau.
"Tốt, tốt, thật sự quá tốt rồi."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hà Tứ Hải, khắp gương mặt của Trương Lục Quân đều là nụ cười vui vẻ.
Nhưng mà hắn lại lập tức đứng dậy, lôi kéo Hà Tứ Hải đi vào trong phòng: "Con đến đây, chúng ta tâm sự."
Dương Bội Lan muốn theo, Trương Lục Quân lại nói với nàng: "Em đi giết con gà, buổi trưa nấu gà cho con dâu."
Khá lắm, gọi cả con dâu luôn rồi.
Dương Bội Lan nghe vậy thì xoay người đi làm việc.
"Được rồi, đừng nhìn nữa, cha nó chắc chắn là muốn nói chuyện kết hôn với nó." Bà nội cười nói với Lưu Vãn Chiếu đang rướn cổ lên.
"Bà nội. . ."
"Cháu hiện tại đang có thai, không nên làm việc quá mệt mỏi, nếu như thực sự không được thì cứ xin lãnh đạo ở nhà nghỉ ngơi..." Bà nội nắm tay Lưu Vãn Chiếu, bắt đầu lải nhải.
"Tứ Hải, con lần trước trả lại tiền cho ba, ba mẹ còn không dùng, vừa vặn dùng làm lễ hỏi, còn có tới nhà, chúng ta phải chuẩn bị những thứ gì, cha mẹ của Vãn Chiếu có yêu cầu gì. . ."
Trương Lục Quân kéo Hà Tứ Hải vào trong phòng, bắt đầu nói tới việc đến nhà người ta, hắn cũng là lần thứ nhất, căn bản không biết phải làm sao bây giờ.
"Ba, người khoan lại gấp, hỏi bà nội một chút, dựa theo phong tục bên chúng ta là được. Con và Vãn Vãn thực ra chỉ thiếu việc lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, đi qua lướt qua mà thôi, chú Lưu và dì Tôn sẽ không làm khó các người. . ." Hà Tứ Hải cũng vội vàng an ủi.
"Về phần lễ hỏi gì đó thì các người không cần lo lắng, con sẽ xử lý những thứ này. Các người chỉ cần đến thương lượng với cha mẹ Vãn Vãn chuyện ngày tháng là được."
"Như vậy có được không?" Trương Lục Quân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó, hắn thực ra rất lo lắng mình làm hư chuyện lớn của con trai, con trai còn không hận chết hắn.
"Có cái gì mà không tốt?"
"Vậy cũng tốt."
Nghe Hà Tứ Hải nói đơn giản, Trương Lục Quân trái lại có chút mất mát lờ mờ, con người thực sự là kỳ quái.
Uyển Uyển cầm xẻng nhỏ đâm nơi này, đâm nơi đó, âm thầm hài lòng.
Bởi vì trong ngày thường Chu Ngọc Quyên sợ nàng làm chính mình bị thương, cho nên cấm nàng chơi xẻng sắt, lần này nàng đã được chơi đã nghiền.
"Uyển Uyển, lại đây, cho em đồ ăn ngon."
Hà Tứ Hải mang một túi đồ ăn vặt đi ra từ trong nhà.
Uyển Uyển lập tức ném cái xẻng xuống rồi chạy tới.
Mà lúc này, Dương Bội Lan đang bắt một con gà mẹ.
Gà mẹ hoảng hốt chạy trốn, một đầu đụng vào mông của nàng.
Đúng kít, nàng trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, vẻ mặt lờ mờ, hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Hà Tứ Hải đi tới đỡ nàng dậy.
"Ngã có đau hay không?"
"Hi hi...."
Được rồi, xem ra hẳn là không đau.
------
Dịch: MBMH Translate